Vô Thường

Chương 84 : Cầu y

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


Đường Phong cảm động, cười lớn nói:



- Lại tỷ, cám ơn tỷ.



Nghe Đường Phong gọi như thế, Bạch Tiểu Lại liền đỏ mặt, trong lòng bỗng chốc cảm thấy ngọt ngào. mọi áp lực đều trở thành hư không.



Trước kia Đường Phong đều gọi nàng là Tiểu Lại, nhưng bây giờ đã đổi cách gọi như vậy chứng tỏ mình cũng có địa vị nhất định trong lòng hắn.



Hai người liền chạy vào trong.



Lúc đi tới Nguyện Hiên Đài, Đường Phong chỉ thấy một khoảng sân lớn như vậy đều đặc kín người, Thiên Tú đệ tử tất cả cơ hồ đều tụ tập ở đây, mặc kệ là nhị đại đệ tử hay tam đại đệ tử, tất cả đều như lâm đại địch, siết chặt vũ khí trên tay, khẩn trương nhìn về một hướng.



Số người quá đông nên Đường Phong và Bạch Tiểu Lại cũng không nhìn ra người các nàng phòng bị là ai.



Đường Phong kéo một tam đại đệ tử đứng gần hắn nhất, lo lắng hỏi:



- Xảy ra chuyện gì?



Đệ tử kia quay người lại, thấy là Đường Phong liền thấp giọng nói:



- Phong thiếu gia đã về rồi sao? Lâm trưởng lão tìm ngươi khắp nơi.



Đường Phong hận không thể cốc đầu nữ nhân này một cái, cắt ngang lời nàng nói:



- Đừng vòng vo, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



nữ đệ tử kia bèn đáp:



- Ta cũng không rõ lắm. ta vốn đang luyện kiếm thì nghe thấy có hai cường địch xông vào Thiên Tú. tông chủ và các vị trưởng lão nghe tin xong đều tới đây, bọn ta cũng theo họ tới.



- người nào lại to gan lớn mật xông vào Thiên Tú như vậy? Bọn họ tới làm gì?



Đường Phong vội hỏi.
- Tiểu nha đầu kia ai gặp cũng mến, nếu muội có thể cứu được cô bé thì nhất định sẽ dốc toàn lực mà làm. Nhưng.... Muội và Mạc nha đầu chỉ có thể nhìn ra độc mà cô bé trúng phải là độc hỗn hợp, đến cùng là gồm những loại nào thì không biết được, cô bé hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, không thể hỏi được cô bé cảm thấy thế nào, đối với độc dược thì muội và Mạc nha đầu cũng không biết nhiều thì sao ra tay cứu người cho được? Hai vị... Hay là các ngươi đến nhìn mặt cô bé lần cuối đi, cô bé còn nhiều nhất là nửa ngày.



hán tử như đúc ra từ sắt thép kia nghe thế cũng không kiềm nổi rơi lệ.



Mạc Lưu Tô đứng cạnh chua xót trong lòng, nàng vốn là nữ hài dễ mềm lòng, vừa rồi thấy mình phải cứu tiểu nha đầu phấn điêu ngọc mài thế kia, hơn nữa lại trúng kịch độc, đã sớm đau lòng muốn chết, hiện tại nhìn thấy hai người này cùng con gái của họ sắp thiên nhân cách biệt liền cảm thấy chua xót vô cùng, Mạc Lưu Tô nghĩ một hồi đột nhiên lên nói:



- Tuy chúng ta không có cách cứu nàng nhưng có một người có lẽ sẽ làm được!



-Ai?



Thiết Lạc Hồng khoogn khỏi nghi hoặc hỏi.



- Đường Phong!



Mạc Lưu Tô nói.



nghe được lời này, Thiên Tú cao tầng không khỏi đưa mặt nhìn nhau.



Thiết Lạc Hồng nói:



- Mạc nha đầu, bây giờ không phải lúc nói đùa, ta biết con không muốn thấy bọn họ như vậy nên muốn cho bọn họ một tia hy vọng, nhưng liên quan tới mạng người, con không được nói bậy!



Lâm Nhược Diên cũng nói:



- Đúng vậy Mạc nha đầu, hy vọng càng nhiều thì thất vọng và đả kích càng lớn.



Mạc Lưu Tô chậm rãi lắc đầu:



- Lưu Tô không dám nói bậy. Không giấu gì sư phụ và các vị sư thúc, vài ngày trước Lưu Tô và Đường Phong tham khảo qua thiên hạ y kinh và tác dụng dược lý không ít lần, những gì hắn biết chẳng thua kém thậm chí còn hơn cả Thiết sư thúc, Lưu Tô học được không ít kinh nghiệm từ hắn. hơn nữa.... Hắn đối với độc dược cũng có chút nghiên cứu, điều này dù Lưu Tô không muốn cũng phải thừa nhận rằng kiến thức của Thiết sư thúc không rộng rãi bằng hắn.



Thiết Lạc Hồng kinh ngạc, những người khác cũng nghi hoặc vạn phần, nhìn vẻ mặt của Mạc Lưu Tô chẳng có điểm nào giống đang nói dối để an ủi người khác, nhưng Đường Phong tuổi còn nhỏ, bản thân lại lớn lên ở Thiên Tú thì sao có được bản lĩnh này?