Vô Thường

Chương 85 : Giải độc

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


- Vậy Đường Phong kia đang ở đâu?



nam nhân kia vội vàng hỏi :



- Ta lập tức đi mời hắn tới!



Lâm Nhược Diên cười khổ một tiếng:



- Phong Nhi chẳng biết sáng nay đã chạy đi đâu, ta đã tìm hắn hơn nửa ngày.



- Không cần tìm, ta ở đây!



Một thanh âm từ phía cuối đám người truyền tới.



nam nhân kia vừa nghe lập tức vỗ một chưởng về phía đó rồi chuyển thành nhất trảo.



Đường Phong cảm thấy vạt áo trước ngực như bị một bàn tay vô hình túm lấy, muốn vận công chống cự nhưng không sao giãy ra được.



- Đắc tội!



nam nhân kia khẽ quát một tiếng, nâng tay lên, cả người Đường Phong lập tức được nâng lên ba trượng, chớp mắt một cái đã bị hắn lôi vào.



- Cách không thủ!



Bạch Tiểu Lại kinh hô một tiếng.



- Thang Phi Tiếu?



Đường Phong cũng đã nhìn rõ hình dáng của nam nhân kia, dĩ nhiên là Thang Phi Tiếu từng có duyên gặp gỡ hai lần với mình, mà nữ nhân hắn đang đỡ một thân hồng y rực rỡ, bên hông còn giắt một thanh trường kiếm đỏ đậm, không phải Tần Tứ Nương thì là ai? TRong lòng Đường Phong liền trầm xuống, hai người này đều ở đây, vậy đứa bé cần cứu trị kia lẽ nào là Thang Manh Manh? Đối với tiểu nha đầu người gặp người thích như vậy, Đường Phong cũng vô cùng thích, nếu thật sự là cô bé trúng độc thì tự mình cũng muốn ra sức giúp đỡ.



-Phong Nhi!



Lâm Nhược Diên hô nhỏ một tiếng, lúc này mới kịp phản ứng, vừa định giúp Đường Phong một tay thì hắn lại nói:



- Không cần khẩn trương, hắn không đả thương con.



- Ngươi chính là Đường Phong?



Đường Phong nghi hoặc nhìn Đường Phong, bởi vì hắn cũng nhận ra Đường Phong.



Đường Phong gật đầu:



- Là Manh Manh trúng độc sao?



Thang Phi Tiếu cười khó xử nói:




Ai lại rảnh rỗi tới mức nhét vàng thôi đầy mình chứ? Trên thân Đường Phong chỉ có gần hai mươi vạn lượng ngân phiếu mà thôi.



Thiết Lạc Hồng nói:



- Ta đi tìm đĩnh vàng!



Thừa dịp Thiết Lạc Hồng ra ngoài tìm vàng nén, Đường Phong cầm bút lông vẽ một bộ kim khâu trên giấy, tổng cộng ba mươi sáu cây, lớn nhỏ dài ngắn đều không đồng nhất, có dài, có ngắn, mỗi cây đều mảnh như một sợi tóc.



Lát sau, Thiết Lạc Hồng đã mang tới hai trăm lượng vàng, tổng cộng tám đĩnh.



Đường Phong cũng vừa vẽ xong bộ kim khâu, nhận lấy vàng từ tay Thiết Lạc Hồng, xoay người nói với Tần Tứ Nương:



- Tứ Nương, cho ta mượn Thần binh của cô dùng một chút.



Vừa nói vừa rút bội kiếm bên hông Tần Tứ Nương ra.



“Keng” một tiếng, giống như tiếng rồng ngâm hổ gầm, lao vút lên chín tầng mây. Trong sát na trường kiếm rời vỏ, hàn quang lóe sáng khiến tất cả mọi người phải nhắm chặt hai mắt lại.



- Hảo kiếm!



Đường Phong nhịn không được khen một tiếng, thanh Thần Binh này cao hơn Toái Tinh của mình rất nhiều.



Đường Phong vừa dứt lời, trường kiếm trên tay hắn run lên kịch liệt, giống như muốn giãy thoát ra khỏi tay của Đường Phong, Đường Phong liền vận cương khí cầm lấy nó chặt hơn.



Nhưng không ngờ được, từ trên thân trường kiếm đỏ đậm lại truyền tới một luồng khí tức nóng rực, trường kiếm lập tức hừng bố lửa hừng hực, trán của Đường Phong nháy mắt đã lấm tấm mồ hôi, tay cầm kiếm đã phỏng không nhẹ.



- Thần binh Viêm Nhật! Quả nhiên danh bất hư truyền.



Đường Phong trầm giọng nói.



Bây giờ hắn mới biết những lời Bạch Tiểu Lại nói hôm đó không phải giả, Thần binh quả thật có linh tính riêng, nếu không phải chủ nhân của nó thì căn bản không thể ra lệnh cho nó.



- Viêm Nhật, ta dùng ngươi để cứu trị cho con gái của chủ nhân ngươi, nếu ngươi dám phản kháng thì coi chừng ta đem ngươi chôn dưới đất sâu nghìn trượng, cho ngươi ngàn vạn năm không nhìn thấy ánh mặt trời!



Đường Phong tức giận nói.



Lời vừa nói xong, chẳng những Viêm Nhật không thỏa hiệp mà càng cháy mạnh hơn! Thần binh có linh tính thì cũng có kiêu ngạo!



Tần Tứ Nương duỗi tay bắn một chỉ lên Viêm Nhật, lửa trên thân của nó chợt lóe lên rồi cuốn trở về, biến thành hình dạng ban đầu.



- Bây giờ đã có thể dùng.



Tần Tứ Nương nói.