[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 24 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
“Hoàng Thượng, Trấn vương xuất quan.” An tổng quản bẩm báo với Hoàng thượng đang ngồi trong ngự hoa viên, tin tức quan trọng như vậy đương nhiên phải báo cáo. Hắn là đại nội tổng quản, cũng nhận trách nhiệm bảo hộ Hoàng thượng. Trong đại nội hắn chính là cao thủ giỏi nhất, còn nắm giữ mọi chuyện mặt sáng báo cáo lại, đó là thuộc tổ chức tình báo của Hoàng thượng, cùng ảnh vệ trong bóng tối giám sát. Ảnh vệ từ một nơi bí mật gần đó, mà hắn là ở ngoài sáng.
Các đại thần đều cho rằng hắn là một tên hoạn quan hèn mọn, nhưng cũng không thể không tạo quan hệ với hắn, cẩn thận ứng đối lấy lòng, cho dù khinh thường cùng hắn lui tới, có thể tránh liền tránh, chỉ là sợ hắn thêu dệt tội danh, hãm hại bọn họ. Thật buồn cười, hắn cần phải hãm hại bọn họ sao, nếu bọn họ chưa làm gì có lỗi thì không cần sợ hắn hãm hại, hắn chỉ một lòng làm tròn bổn phận, căn bản không giống với đám đại thần cả bụng dối trá. Người phải khinh thường là hắn mới đúng, hắn rõ ràng biết mặt dơ bẩn của các đại thần. Hắn ngụy trang cũng thực thành công. Bề ngoài phúc khí này của hắn thực dễ dàng khiến cho người ta khinh thị, thói quen tham tài, cũng khiến những người đó tưởng dễ dàng nắm bắt hắn, bọn họ như thế nào biết, bạc bọn họ hiếu kính hắn, hắn chỉ hưởng được một phần, phần khác đã bị Hoàng Thượng đoạt lại. Hừ, đối với chuyện của bọn họ, Hoàng Thượng rất rõ ràng. Không lên tiếng chỉ vì không tất yếu, một khi cần, cũng đủ khiến cả nhà bọn họ bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội. Hai tháng này Hoàng thượng tuy rằng tức giận, thế nhưng giết ai cũng đều có chứng cứ rõ ràng.
“Hừ, các đại thần nhất định đã đi tìm Hoàng thúc. An Thịnh, chuẩn bị bữa tối, Hoàng thúc rất nhanh sẽ tới.” Đã gần chạng vạng, Hoàng thúc lúc này đến đây vừa vặn dùng cơm tối. Đám trọng thần bị hắn tra tấn suốt hai tháng qua đương nhiên sẽ đi tìm Hoàng thúc – người duy nhất có thể khuyên hắn. Hoàng thúc tuy rằng mặc kệ chính sự, nhưng lần này ông sẽ đến, bởi vì sự việc hắn khác thường. Hắn biết, nhưng mà hắn ức chế không được, tức giận tích tụ, mỗi ngày trải qua đau lòng đều khiến cho hắn khác thường.
“Tuân chỉ.” An tổng quản biết ý Hoàng thượng, còn phải chuẩn bị cơm tối cho Trấn vương. Phân phó thủ hạ đi chuẩn bị, tự mình đến cửa cung nghênh đón Trấn vương.
Trong đình, Quân Hành Tuyệt liếc mắt cũng không thèm liếc mắt một cái đến cảnh xuân trong ngự hoa viên. Hiện tại đã là cuối xuân đầu hạ, là lúc mà các loài hoa của Nguyên Quốc nở rộ rực rỡ nhất, trong ngự hoa viên đầy những danh hoa cũng cùng nở ra, tranh kì khoe sắc, mà cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy lại không được Quân Hành Tuyệt cho vào mắt.
Quân Hành Tuyệt chỉ nhìn chén trà trước mặt, trà Địch Trần, mùi hương vẫn thanh dật như cũ, khiến cho người ta quên mất trần thế. Mỗi khi nhìn thấy nó sẽ nhớ tới người kia, làm thế nào cũng quên không được. Trà này uống cũng sắp hết, lúc này đi gặp y, vừa vặn lấy thêm trà mới. Mà hai tháng, hắn mỗi ngày đều uống, cũng gần như vậy rồi. Hắn hiện tại đã uống trà này rồi. Khiêm, vì sao vẫn không quên được ngươi?
“Hoàng Thượng, Trấn vương tới rồi.” An Thịnh đột nhiên cất tiếng khiến Quân Hành Tuyệt đang chìm trong suy nghĩ của mình bừng tỉnh lại.
Quân Hành Tuyệt ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh từ ngoài đình tiến vào.
Người tiến vào mặc phục sức của thân vương, thân phận hoàng tộc mang đến vẻ cao quý, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, ánh mắt sắc bén, giống như một thanh kiếm báu được tuốt ra vỏ. Trở thành tông sư lúc ba mươi sáu tuổi khiến cho ông luôn giữ được bộ dáng tại thời điểm đó, hợp khí chất lãnh ổn, là một nam nhân rất có mị lực.
“Hoàng thúc.” Đem tâm tình của mình áp chế, lộ ra nụ cười với bậc trưởng bối thật sự quan tâm hắn.
Quân Thường Hằng nhìn thay đổi trên mặt Quân Hành Tuyệt, nghe hắn nói xong, một ý niệm liền nảy lên trong đầu, Hoàng Thượng sẽ không phải là.....
“Hoàng Thượng, người kia có đẹp không?” Quân Thường Hằng hỏi.
“Đẹp? Từ “đẹp” chưa đủ để hình dung y.” Bình thường y ôn nhuận như ngọc, khiến cho người ta tâm tĩnh bình hòa, khí chất giống như thiên tiên, khiến cho người ta không dám khinh nhờn, ý cười nhu hòa, tuy rằng đã biết là không chân thật, thế nhưng nhớ tới vẫn như cũ mê muội cả người, càng đừng nói đến phần ôn nhu chân chính, chỉ nhìn qua một lần, là không thể quên khuôn mặt y khi đó, còn có hơi thở hắc ám, lãnh tuyệt tàn khốc, hấp dẫn người khác một cách bất thường. Y như vậy rất đẹp, nhưng thích hợp hơn phải nói là thuần túy, thuần túy hắc ám, không có nửa điểm tạp chất.
“Hoàng Thượng, người ghen tị với kẻ quan trọng hơn người trong lòng y sao?” Quân Thường Hằng nhìn thấy trong mắt Quân Hành Tuyệt hiện lên si mê, lại càng chắc chắn hơn với phỏng đoán của bản thân, tiếp tục hỏi.
“Phải” Quân Hành Tuyệt thừa nhận, sau khi nhìn thấy hắc ám thuần túy của người kia, hắn cho rằng người kia luôn vô tình, thế nhưg sau đó lại phát hiện biểu tình ôn nhu, người như vậy sao có thể nói là vô tình, y vẫn lộ ra chân thật với người khác đó thôi, chỉ là không phải hắn, khiến cho y lộ ra biểu tình đó là người khác, sao lại không ghen tị. Hắn thật tình chờ y, luôn cố gắng duy trì phần tình cảm này, nhưng trong tâm y lại có người quan trọng hơn.
“Hoàng Thượng, người có nhớ người kia không?” Quân Thường Hằng lại hỏi.
“Nhớ nhung không à?” Nhìn thấy một cảnh xuân sẽ lại nhớ đến y, bận rộn việc triều chính là đang ép bản thân không được nghĩ về y, khi uống trà cũng nhớ tới y, khi ngủ cũng sẽ mơ thấy y, chỉ cần không có việc gì thì lại nhớ y, “Không có lúc nào là không nhớ.” Quân Hành Tuyệt cười tự giễu, nói phải quên y, lại làm không được, thật sự làm không được.
“Hoàng Thượng, người yêu người kia.” Tổng hợp lại hết thảy bệnh trạng, Quân Thường Hằng hạ kết luận.
Một trận sấm chớp đánh thẳng vào người Quân Hành Tuyệt, hắn ngơ ngác nhìn Hoàng thúc của mình. Hoàng thúc nói gì, nói hắn yêu Khiêm sao?