[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 25 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
Quân Hành Tuyệt nhìn biểu tình chắc chắn của Quân Thường Hằng, Quân Hành Tuyệt sửng sốt một hồi, đây cũng không nên là biểu tình xuất hiện trên mặt hắn. Trong ngự hoa viên nhất thời một mảnh tĩnh lặng.
Qua hồi lâu, Quân Hành Tuyệt mới cười to thành tiếng, cười rất chi là không có phong độ, “Hoàng...... thúc, người...... hiểu lầm......, chuyện này...... là không có khả năng...... rồi....... Khiêm, Khiêm, y là......” Đối với cách nói của Hoàng thúc, Quân Hành Tuyệt sao có thể không cười, hắn mà lại đi yêu Khiêm. Khiêm là nam mà.
“Thì ra cô gái kia tên là Thiên a.” Quân Thường Hằng nghe ra cái tên từ Quân Hành Tuyệt.
[“Khiêm 谦” trong “khiêm tốn” đọc là “Qiān”, còn “Thiên芊” nghĩa là “um tùm, rậm rạp” cũng đọc là “Qiān”]
“Hoàng thúc, Hoàng thúc, người thật sự hiểu lầm.” Nghe Quân Thường Hằng nói, Quân Hành Tuyệt nhịn cười giải thích.
“Hoàng thượng, thần không có hiểu lầm, thần cũng từng yêu một người, thần rất rõ ràng, Hoàng thượng quả thật là yêu người tên là Thiên kia.” Quân Thường Hằng khẳng định nói. Năm đó ông cũng từng như vậy, rảnh một chút là nhớ nhung, không thích trong lòng nàng có thứ gì khác, cũng là vì thế, hai người bọn họ mới chấm dứt, bởi vì ở trong lòng nàng có thứ khác quan trọng hơn tình yêu của ông, ai, nghĩ những chuyện đó làm gì, ông cũng đã bỏ qua hết rồi.
“Nga, Hoàng thúc, sao người lại cho rằng trẫm yêu thương Khiêm?” Trước không cần sửa hiểu lầm của Hoàng thúc, hắn muốn biết lý do tại sao Hoàng thúc lại hạ kết luận như vậy.
“Hoàng thượng, muốn quên mà quên không được, đó là tương tư. Ghen tị, là bởi vì tính độc chiếm. Hoàng thượng, đối với tần phi hay là nữ nhân từng có quan hệ với ngài, ngài đã bao giờ nhớ nhung khó quên với họ chưa, ngài đã bao giờ có nửa điểm ghen tị chưa?” Quân Thường Hằng nghiêm mặt hỏi, Hoàng chất lãnh bạc này của hắn động tâm mà không biết sao? “Hoàng thượng, nếu phát hiện trong lòng phi tử của ngài có người khác, tâm tình của ngài sẽ như thế nào?”
“Loại chuyện này là không có khả năng.” Đối với vấn đề của Hoàng thúc, Quân Hành Tuyệt phủ định, tần phi của hắn trong lòng chỉ có hắn, đây là chuyện hắn rất tự tin.
“Hoàng thượng, thần đang giả thiết.”
“Trẫm sẽ phẫn nộ.” Quân Hành Tuyệt nhìn Quân Thường Hằng đang rất nghiêm túc, nghĩ nghĩ đến loại tình huống này, sau đó trả lời.
Hắn vẫn biết hắn có dục niệm bất bình thường với Khiêm, nhưng đó là lúc khi Khiêm ở trước mặt hắn, khiến cho hắn nghĩ là do Khiêm quá đẹp thôi. Thế nhưng hắn vừa rồi lại nghĩ nếu như người mình ôm là Khiêm thì thật tốt. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cả người đã nóng lên, luôn nghĩ muốn không ngừng được. Dù ở nơi đây, nhưng hắn vẫn nghĩ tới thân thể Khiêm là như thế nào, nếu Khiêm ở dưới thân hắn, sẽ có mị thái như thế nào, thanh âm sẽ dễ nghe ra sao. Chỉ nghĩ như vậy, bộ vị kia lại lớn thêm vài phần. [xin anh đừng nghĩ nữa, em sắp hết máu r0y`]
Vừa nghĩ, vừa tiếp tục múa côn. Hắn là thật tâm muốn kết giao bằng hữu cùng Khiêm, bởi vì Khiêm đáng giá, dung mạo lẫn tài hoa đều là có một không hai. Hơn nữa ở trước mặt Khiêm hắn rất thoải mái. Trí tuệ của Khiêm khiến cho hắn bội phục. Trong số những người cùng trang lứa, Khiêm là người tương xứng với hắn nhất, cho nên hắn thực quý trọng, cẩn thận để bảo toàn phần tình cảm này, không muốn pha lẫn lợi dụng gì trong đó. Vốn là tình bằng hữu, hắn vẫn nghĩ đó là tình bằng hữu, thế nhưng hắn đã phát hiện, không phải như vậy.
Đúng vậy, không phải. Ai lại nổi lên tình dục với bằng hữu của mình, lại đi sủng ái một nữ nhân chỉ vì nàng có chút giống y, xem nữ nhân kia như một thay thế phẩm; ai lại đi ghen tị bởi vì trong lòng bằng hữu có người khác quan trọng hơn; ai lại tương tư bằng hữu của mình.
Vừa rời khỏi y đã bắt đầu nhớ nhung, chỉ muốn đi gặp y, thấy y rồi lại không muốn rời khỏi, ở bên cạnh y thì cảm thấy rất thoải mái, nhìn thấy y cười liền ngây ngốc cười theo. Muốn bảo hộ y, không muốn y dính lấy một chút dơ bẩn, không muốn y nhìn thấy tư thái lãnh huyết của mình khi giết người. Biết rõ y không ôn hòa như vẻ bề ngoài kia, nhưng vẫn muốn che chở y, không muốn nơi y ở có chút tai họa ngầm nào. Biết rõ y rất nguy hiểm, nhưng không cách nào quên y. Biết rõ ở trong lòng y mình không quan trọng, nhưng lại đi hỏi vấn đề kia, tự khiến bản thân mình thống khổ. Là không cam lòng, là đau lòng, y không chân thật khi đối diện với hắn, phần ôn nhu khiến cho hắn si mê cùng ghen tị kia lại không thuộc về hắn.
Mưa bắt đầu trút xuống, nặng hạt dần, mặt đất rất nhanh liền ướt đẫm.
An Thịnh cầm dù muốn che mưa giúp Quân Hành Tuyệt lại bị Quân Hành Tuyệt ngăn, không nhìn đến An Thịnh đang khuyên giải cùng tâm tình lo lắng. Tiếp tục ở trong diễn võ trường múa binh khí, côn rời tay, An Thịnh nghĩ rằng đã xong, không ngờ Quân Hành Tuyệt lại cầm lấy thương, sau đó đao, sau đó rìu, sau đó...... Tất cả binh khí đều được sử dụng qua một lần.
Mưa xối thẳng vào tóc, vào quần áo, nhưng hắn không dừng lại, một lần lại một lần nhớ lại lúc ở chung với người kia, nghĩ đến tâm tình của bản thân.
Rốt cục, ngừng động tác trên tay lại, binh khí vứt trên mặt đất, đứng sừng sững trong mưa, ngẩng đầu nhìn không trung tối đen mang theo trận mưa bàng bạc. Trận mưa này, khiến cho hắn tỉnh, trước nay đều vì Khiêm là nam tử mà xem nhẹ, bởi vì Khiêm là nam tử nên trốn tránh, bởi vì Khiêm là nam tử nên cho đó là tình bằng hữu, bởi vì Khiêm là nam tử cho nên không dám yêu, không thể yêu. Khiêm, tình cảm ta đối với ngươi là yêu a. Hoàng thúc, người nói đúng rồi, ta yêu Khiêm. Yêu một người dù biết là không nên, một người hắc ám quyết tuyệt vô cùng nguy hiểm, một người khi ôn nhu thì lại rất đặc biệt.
Khiêm, ta yêu ngươi. Ta thật sự yêu ngươi, ta đối với ngươi không phải tình bằng hữu, nguyên lai là tình yêu. Khiêm, nếu ngươi biết, ngươi sẽ nhìn ta bằng con mắt nào đây, Khiêm, liệu ngươi có thể yêu ta không?
Tâm đột nhiên đau xót, một cỗ nóng rực ở ngực xuất hiện, Quân Hành Tuyệt vừa nhận ra tình cảm của mình nên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, không mở áo ra xem xét, nên không nhìn thấy một ấn văn màu đỏ rực kỳ dị đột nhiên xuất hiện trên ngực hắn, đó là căn cứ xác minh đối tinh.