[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 26 :

Ngày đăng: 22:35 21/04/20


Mưa càng lúc càng nặng hạt, Quân Hành Tuyệt cứ như vậy đứng lặng dưới mưa, nhìn vào không trung, mấy sợi tóc dẫm nước bết lên khuôn mặt, giấu đi cảm xúc trong đôi mắt, nhận ra tình cảm của mình, nhưng cũng nhận ra đó là không có khả năng, hắn yêu  người kia, nhưng người kia lại không để hắn trong lòng.



“Hoàng thượng.” An Thịnh lại bước tới cầm tán ô che mưa cho Quân Hành Tuyệt.



“Trở về.” Quân Hành Tuyệt xoay người, nhanh bước rời đi, bước khỏi phạm vi của chiếc ô, cứ dầm mưa như vậy mà quay về.



Quân Hành Tuyệt cả người ướt đẫm cởi bỏ quần áo, bước vào bể, lặng im trong suy nghĩ của bản thân mà không quan tâm thân thể mình nên không phát hiện ra hồng ấn trước ngực.



Khiêm, ta đã phản bội phần tình bạn dành cho ngươi, tuy rằng ngươi chưa từng để nó tong lòng, nhưng ta thật sự coi trọng. Nhưng ta đã không còn như thế được nữa, bởi vì ta yêu ngươi, ta không thể coi ngươi là bằng hữu nữa. Ta muốn ngươi, nhưng lại không thể, nếu ngươi biết ta yêu ngươi, ngươi sẽ như thế nào đây. Ngươi ôn hòa, nhưng cũng kiêu ngạo, nếu biết có một người nam tử ái mộ ngươi, ngươi sẽ chán ghét có phải không. Ngươi sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, giống như ngày đó nhìn đám dư nghiệt của ma giáo, ánh mắt vô tình, lạnh như băng. Bất luận như thế nào ta cũng không muốn như vậy, không muốn ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta. Đoạn tình cảm này, ta đã không thể được đáp lại, vậy thì Khiêm, ta có thể lừa chính mình, chúng ta là bằng hữu, chỉ cần ta ở trong lòng ngươi cũng có một vị trí, thế nhưng ta biết, ta không có, trong lòng ngươi chỉ có đồng bạn, ngay cả việc tự lừa dối bản thân ta cũng làm không được.



“Khiêm, nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?” Thanh âm đầy thương cảm nhẹ nhàng truyền ra từ trong bể tắm, ngoại trừ một mình hắn ra, không ai nghe được, mà người hắn nhắc tới cũng không ai biết được.



Muốn quên ngươi, ta đã thử hai tháng, làm không được, hiện tại phát hiện mình yêu ngươi, lại càng không thể làm được. Thời điểm nhận ra, tương tư đã ngấm vào tận xương. Còn hơn cả độc Tương Tư, tương tư ngươi lại càng thống khổ hơn, giải không được a. Không ngừng thâm nhập vào tận xương, xuyên qua cả linh hồn, làm sao có thể giải đây.



“Khiêm, ta muốn gặp ngươi.” Cúi đầu lẩm bẩm, muốn thấy y, đã hai tháng không gặp, thật sự rất muốn đến chỗ y. Thế nhưng không thể, tâm tình của hắn vẫn chưa ổn định, hắn không biết khi nhìn thấy Khiêm thì sẽ như thế nào, có thể sẽ nhịn không được mà để lộ phần cảm tình này, rước lấy ánh mắt chán ghét lạnh như băng của Khiêm, cho nên hắn không thể gặp.



“Khiêm, có phải để ngươi hận ta xem ra còn tốt hơn không?” Cúi đầu, lời nói mang theo chút điên cuồng. Có phải hay không đem ngươi nhốt lại sẽ tốt hơn không, đã không thể chiếm được, vậy cứ để ngươi hận ta xem ra sẽ tốt hơn, như vậy ta ở lòng ngươi cũng coi như có một vị trí, cho dù đó là hận.



“Ta thật sự điên rồi.” Nhận ra suy nghĩ của bản thân, Quân Hành Tuyệt cười nhạo nói. Không chiếm được yêu thì đi chiếm hận, không phải điên rồi thì là cái gì.



“An Thịnh.” Không thể để cho bản thân tiếp tục suy nghĩ, bởi vì cái ý tưởng khiến cho Khiêm hận mình đã bắt đầu xuất hiện, nếu để nó phát triển thêm không biết mình sẽ gây ra chuyện gì.



“Hoàng thượng.” An Thịnh đứng ngoài cửa nghe Quân Hành Tuyệt gọi, dẫn theo cung nhân tiến vào dục thất (phòng tắm), cung nhân dâng lên y phục, quỳ trên mặt đất cúi đầu, Hoàng thượng không thích đụng chạm, bọn họ không dám tự tiện tiến lên thay quần áo giúp Hoàng thượng, mỗi lần đều là Hoàng thượng tự mặc quần áo, sau đó bọn họ mới tiến lên chỉnh sửa phục sức giúp ngài.



Cầm lấy khăn cung nhân dâng lên lau khô thân thể, sau đó phát hiện hồng ấn trên ngực.
Thời điểm lâm triều, Quân Hành Tuyệt vẫn chưa tỉnh lại, cung nhân hầu hạ ngày hôm qua rất nhiều, tin tức Hoàng thượng trúng phong hàn căn bản không giấu được, hậu cung phi tử không nói, luôn tìm hiểu mọi tin tức, tẩm cung của Hoàng thượng ngoại trừ Hoàng hậu ra thì các tần phi còn lại không được tự tiện tiến vào, cũng ngăn đám phi tử chen chúc tới thăm, khiến cho An Thịnh nhẹ nhàng thở ra, cảm thán pháp lệnh này thật chính xác. Nhóm triều thần cũng bắt được tin tức, An Thịnh thân là đại nội tổng quản, Hoàng thượng hiện tại không thể ra lâm triều, An Thịnh chính thức bước ra thông tri các đại thần Hoàng thượng bệnh, không thể lâm triều. Trần vương đã rõ mọi chuyện lên đại điện trấn an các vị đại thần, tự mình bước vào tẩm cung thăm Hoàng thượng.



“La Thái y, thế nào?” Quân Thường Hằng hỏi. Trong phòng chỉ còn lại một mình An Thịnh hầu hạ, còn có La Thái y chiếu cố.



“Phong hàn chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng hồng ấn trên người Hoàng thượng, cựu thần thật sự không biết là chuyện gì xảy ra?” La Thái y cau mày, Hoàng thượng đã hạ sốt, thế nhưng cái hồng ấn kia vẫn chưa biến mất.



“Hồng ấn?” Quân Thường Hằng khó hiểu.



La Thái y giải thích cho Quân Thường Hằng, Quân Thường Hằng cũng cúi xuống xem mạch một chút, đương nhiên theo thường lệ đem nội tức ở trong cơ thể Quân Hành Tuyệt chuyển động một vòng, không có gì dị thường.



“Cựu thần thật sự không biết là chuyện gì xảy ra.” La Thái y thực buồn rầu, nguyên tưởng rằng y thuật của mình đã tiến rất xa, không ngờ lại gặp phải chứng bệnh không giải quyết được.



“Ngươi cũng không biết?” Quân Thường Hằng nói, La Thái y hiện nay là thần y đệ nhất a, thế nhưng ngay cả bệnh tình cũng không biết.



“Đúng vậy, cựu thần không tìm ra.” La Thái y cười khổ.



“Ngươi chính là thần y đệ nhất đương thời a.” Đối với y thuật của La Thái y, Quân Thường Hằng rất tin tưởng.



“Thần y đệ nhất đương thời, cựu thần thật không dám nhận. Nếu nói trên đời này có người có thể nhìn ra tất cả bệnh tình của Hoàng thượng thì chỉ có một người, y mới là thần y đệ nhất.” La Thái y nói mang theo cảm thán, đứa nhỏ mà ông từng dạy cho y thuật vỡ lòng kia, không ngờ lớn lên lại tiến bộ như thế này, bản sách thuốc của y đưa ông chứa đầy những tinh túy, y thuật tuyệt đối có thể nói là tuyệt thế vô song, đệ nhất đương thời phải thuộc về đứa bé kia chứ không phải ông. La Thái y cũng không ngờ bản sách thuốc kia là do Thượng Quan Khiêm viết, bởi vì y tuổi còn rất trẻ.



“Ai?” Quân Thường Hằng hỏi, nhân vật nào có thể được La Thái y công nhận như thế.



“Thượng Quan công tử.” La Thái y đáp.