[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 40 :

Ngày đăng: 22:35 21/04/20


Nơi này là thuộc cung điện của Hoàng Hậu, là nơi mẫu hậu từng ở, cũng là nơi y đã lớn lên. Chỉ là đã không còn như xưa, so với bộ dáng ban đầu, nơi này càng có nhiều thứ thuộc về Hoàng Hậu Phượng Vũ hơn



Nơi này từng có cả vườn lan, đó là loài hoa mà mẫu hậu thích nhất, hiện tại nơi này chỉ là màu đỏ hoa hồng đầy kiêu ngạo, rất giống với Phượng Vũ. Nơi này bài trí từng là thanh nhã, hiện tại nơi này tràn ngập đại khí ung dung.



Ở trong này y đã không còn nhìn thấy bóng dáng như trước kia.



“Hết thảy đều thay đổi.” Có An Thịnh cùng đi, Thượng Quan Khiêm một đường thông hành không bị ngăn trở, dễ dàng tiến nhập hậu cung.



“Tín vương gia ly khai đã nhiều năm, nhất định sẽ có sự thay đổi.” An Thịnh hàm hồ mở miệng. Ân oán. năm đó, hắn cũng nghe được chút. Tín vương gia nếu là hoàng tử của Thượng Quan Hoàng Hậu, đương nhiên là đã từng ở nơi này, từ sau khi Phượng Hậu đến nơi này ở, hết thảy đều dựa theo yêu thích của Phượng Hậu mà sửa sang lại một lần nữa. Nghe thấy lời của Tín vương gia, nghĩ rằng vương gia là đang sầu não, nhưng năm đó một phương đều là Phượng Hậu, mẫu hậu của Hoàng thượng, hắn tổng không thể nói Phượng Hậu sai.



“Đúng vậy, lâu lắm rồi, là nên thay đổi.” Nơi này thay đổi, y cũng thay đổi, cái gì mà không phải thay đổi chứ, “Đi thôi.”, đến nơi này chỉ là muốn nhớ lại một chút đã từng, đã từng hy vọng thân tình, hy vọng quan tâm, ngây thơ cùng dịu ngoan ngày đó đã sớm biến mất. Người của Vô Xá không phải vứt bỏ những thứ “đã từng”, chỉ là lâu lắm rồi, lâu đến mức chính mình cũng đã quên đi, một phần mà bọn y từng là, bọn họ không phủ nhận cũng không vứt bỏ, cho dù chính mình đã từng, nhỏ yếu, khờ dại, thậm chí hiện tại nhìn lại là rất ngu xuẩn, bọn họ cũng không vứt bỏ, bất luận là quá khứ như thế nào, đều là thuộc về chính bọn họ, bọn họ thản nhiên đối mặt.



Cho nên, trở lại nơi này, nhìn thấy sự thay đổi của nó, cũng không có gì phải thương cảm cả. Chỉ là có chút cảm khái, ly khai lâu như vậy, trở lại một nơi như quen thuộc mà xa lạ, vẫn sẽ nhớ đến, ảnh hưởng của nguyên điểm thì ra là sâu như vậy sao? Cho dù đã trải qua rất lâu, nơi này vẫn như cũ khiến cho người ta khắc sâu vào trí nhớ.



Mà lúc này Quân Hành Tuyệt cũng tiến hành lâm triều xong, trước lúc bãi triều tuyên bố  một đạo ý chỉ. Đại ý là, con trưởng Quân Hành Khiêm của Tiên hoàng đã trở về, theo di chỉ của Tiên hoàng cùng Tiên hậu, gia phong Tín vương, đặc biệt cho phép gặp vua không quỳ, tùy thời xuất nhập cấm cung. Tín vương không thích chính sự, không tham dự triều chính, nhưng một khi vào triều, ban chỗ ngồi tham chính bày tỏ ân sủng.
Thuộc hạ của Đỗ Thành thấy thượng ti của mình thất thố, nhịn không được trộm nhắc nhở. Đỗ Thành nhận được thuộc hạ nhắc nhở, bật người hành lễ. Hắn vừa rồi là thất thố, may mắn Hoàng thượng không để tâm ở nơi này. Hỏi hắn vì sao biết, ngươi không thấy Hoàng thượng trực tiếp xem nhẹ hắn, chỉ hướng Thượng Quan Khiêm, không, là Tín vương thôi.



“Hoàng huynh, bây giờ đang muốn đi đâu?” Quân Hành Tuyệt cười hỏi, thực bình thường, ý cười chây lười như bình thường, tựa như hết thảy phiền não đều không có xuất hiện, không ai nhìn ra được, suy nghĩ nơi đáy mắt Quân Hành Tuyệt, chúng nó đã bị che dấu càng sâu. Như vậy là tốt rồi, giống như trước đây là được, tình cảm không thể bị Hoàng huynh phát hiện, hắn sẽ che dấu thật là tốt. Hắn có thể giống như trước đối mặt Hoàng huynh, như vậy là tốt rồi.



“Ngự y quán.” Nếu không phải y trải qua so với Quân Hành Tuyệt nhiều hơn, nếu không phải biết ý nghĩa đối tinh, y cũng sẽ bị đánh lừa. Thế nhưng y có thể thấy được, Quân Hành Tuyệt giấu diếm thống khổ cùng tuyệt vọng. Không đồng tình cũng không thương hại, Quân Hành Tuyệt hiện tại còn chưa có đạt tới tiêu chuẩn của y, cho nên y chỉ là nhìn thấy, bất luận Quân Hành Tuyệt thống khổ như thế nào, y cũng chỉ nhìn thấy, hết thảy phải do Quân Hành Tuyệt tự mình hiểu ra.



“Vậy sao? Hoàng huynh, mau đến xem Tín vương phủ của ngươi đi?” Không thể tiếp tục để cho Hoàng huynh ở trong cung, lúc nào cũng khắc khắc tiếp cận sẽ khiến hắn dễ dàng thất thố, sẽ bị Hoàng huynh phát hiện đoạn tình cảm này. Cho dù không muốn để cho Hoàng huynh rời khỏi bên người mình, hắn cũng phải làm như vậy, hết thảy đều là vì không muốn bị Hoàng huynh phát hiện. Không cho Hoàng huynh biết tình cảm này là vì muốn Hoàng huynh tiếp tục ở lại đây. Nếu Hoàng huynh phát hiện, với thực lực tông sư của Diêm La, ngoại trừ Hoàng thúc cũng là tông sư ra, không ai có thể ngăn Diêm La mang Hoàng huynh rời đi. Hoàng thúc đã biết tình cảm của mình với Hoàng huynh nhất định sẽ không ngăn trở. Tuyệt đối không thể để cho Hoàng huynh rời đi, vì thế phải làm gì đều có thể, cho dù không thể thời khắc nhìn thấy Hoàng huynh cũng được, cho dù quyết định để cho Hoàng huynh xuất cung làm hắn rất đau lòng cùng khó chịu cũng được. Hết thảy chỉ là vì không muốn Hoàng huynh phát hiện tình cảm của mình, như vậy Hoàng huynh sẽ không bỏ đi.



Hắn tọa ủng thiên hạ, hết thảy đều dễ như trở bàn tay, thân phận hắn đã là tối cao, tài phú, mỹ nhân, hắn còn thiếu thứ gì. Trước kia hết thảy đều dễ dàng có thể được, tri thức, võ công, lòng người, thực dễ dàng đạt tới. Không ngờ lại gặp phải Hoàng huynh, lần đầu tiên bị đánh giá thấp hơn, lần đầu tiên muốn lại không chiếm được, lần đầu tiên mất đi tin tưởng, lần đầu tiên biết phải nhẫn nại, lần đầu tiên biết yêu, lần đầu tiên biết tư vị đau lòng, lần đầu tiên tuyệt vọng, lần đầu tiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hết thảy đơn giản là vì có một người chiếm cứ tâm của hắn, hết thảy là bởi vì tình, bởi vì yêu mà trước kia nghĩ không có.



Lần đầu tiên biết yêu này đã là tuyệt vọng, lý trí nói cho hắn, phải buông, phải đoạn, phải quên, chính là buông không xong, đoạn không được, càng đừng nói quên. Tình cảm này cứ quấn quanh dưới đáy lòng, càng quấn càng chặt, vô lực giãy dụa, không chỗ nào để trốn. Chỉ có thể cứ như vậy mà yêu, chỉ có thể như vậy mà thống khổ, tuy rằng nghĩ hắn sẽ thống khổ, thế nhưng đáy lòng hư không như có thứ gì nhét vào, đầy đủ như thế. Chính mình thật là yêu đến phát cuồng, cho dù bản thân thống khổ, chỉ cần là vì y, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.



Phần tình cảm này đã khắc vào linh hồn, xóa bỏ không hết.