[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 42 :

Ngày đăng: 22:35 21/04/20


Thời điểm cuối xuân, Tín vương đột nhiên xuất hiện khiến cho trong triều nổi lên mấy gợn sóng nho nhỏ, bất quá một vương gia không có thực quyền không đáng để phải chú ý quá nhiều, cho dù Hoàng Đế ban cho tòa vương phủ vốn để không kia thì có là gì, mấy gợn sóng nho nhỏ đó cũng dần dần biến mất.



Từ mấy tháng nay, vị Tín vương kia cũng không lộ mặt chút nào, lúc bắt đầu cón có mấy vị đại thần muốn gặp mặt, đến phủ bái phỏng (thăm hỏi), kết quả là vẫn không nhìn thấy được gì. Vị Tín vương này, nhận được thiếp tử (thiệp mời), trả lời bọn họ chính là, không gặp. Khiến cho các vị đại thần đã đến tận cửa thật mất mặt, thậm chí có người nói, vị Tín vương này chính là do Hoàng thượng tìm về để ngụy trang, căn bản không người này, nơi ở đó chính là tình nhân bí mật của Hoàng thượng. Một lời đáng chết này bị Trấn vương Quân Thường Hằng nghe được, người nói liền bị Trấn vương lấy tội danh làm bẩn danh dự Hoàng tộc đuổi ra khỏi kinh, tất cả mọi người nhận được cảnh cáo của Trấn vương, Tín vương đó không phải là giả mạo, là huynh trưởng của Hoàng thượng, là chất nhi của ông, về sau ai dám nói loạn mà bị ông biết, sẽ không xử lý đơn giản như vậy. Thật không rõ, Trấn vương luôn mặc kệ hết thảy, vì sao lại phát hỏa lớn như vậy, trác tử (cái bàn) bên cạnh thân nhân kẻ đã nói câu đó bị Trấn vương bổ đôi, người đó sợ tới mức quỳ trên mặt đất phát run không thôi.



Lời này của Trấn vương đã chứng thật sự tồn tại của vị Tín vương kia, không phải bí mật tình nhân gì gì, cách nói này cũng liền biến mất, nhưng lại có một lời truyền khác, vị Tín vương này là bị Hoàng thượng giam lỏng, phải biết rằng Tín vương là con trưởng của Tiên hoàng, vậy là cũng có tư cách kế vị so với Hoàng thượng, Hoàng thượng sợ vị Tín vương này tranh quyền, cho nên giam lỏng lại. Thiếp tử của bọn họ vốn không đến được tay Tín vương. Trong khoảng thời gian ngắn, các vị đại thần đã gửi thiếp tử bắt đầu kinh hồn táng đảm, Hoàng thượng sẽ không hiểu lầm bọn họ kết giao Tín vương là muốn soán vị chứ, lo lắng đề phòng qua một trận, Hoàng thượng không có ý đồ truy cứu gì, bọn họ mới hơi chút yên tâm.



Bất quá, sau khi lời đồn đãi này xuất hiện, đã không còn ai đến Tín vương phủ nữa. Tín vương phủ lại một lần nữa quạnh quẽ không ai vào.



Mà sự thật là sao. Sự thật chính là Hoàng Đế Quân Hành Tuyệt yêu Tín vương ngay cả khi chưa biết đó là huynh trưởng của mình, sau khi biết thân phận của Tín vương, lập tức đưa Tín vương trở về kinh thành, nghĩ muốn lấy thân phận huynh đệ chặt đứt phần cảm tình này. Thiếp tử của các vị đại thần, Tín vương quả thậ nhận được, bất quá, Tín vương không có một chút hứng thú nào đối với bọn họ, cho nên mới không gặp.



Về phần cách nói tranh vị kia, tuyệt đối không có chuyện này.
Làm nội quản gia, Hoàng thượng mỗi lần đến đều do nàng sắp xếp, đương nhiên cũng phát hiện  Hoàng thượng đối Tín vương khác biệt. Lúc Tín vương không chú ý, ánh mắt Hoàng thượng nhìn Tín vương, nàng thấy rất rõ ràng, lúc mới đầu là tưởng nhìn lầm, nhưng vài lần về sau, nàng biết mình không có nhìn lầm. Thời điểm hiểu ra, hai chân nàng đều mềm nhũn, vì sao lúc ở Vận Thành hai người họ đâu có chuyện này, mới đến kinh thành liền có chuyện. Việc này không thể đùa, một khi bị ngoại nhân biết, vậy sẽ chết mất. Thế nhân sẽ không trách cứ Hoàng thượng, đối tượng bọn họ lên án sẽ chỉ là người mê hoặc Hoàng thượng – Tín vương. Đó là nếu người biết chuyện là người trung tâm với triều đại, còn nếu bị phần tử có dã tâm biết, coi đây là nguyên do, lấy cớ, thậm chí sẽ dẫn đến nội loạn, cả mấy quốc gia lân bang vẫn luôn thèm thuồng Nguyên Quốc cũng sẽ nổi dậy, khi đó cho dù có mấy tông sư cũng không tác dụng.



Nàng lúc ấy sợ a, nếu bị ngoại nhân biết, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng hiểu được An tổng quản vì sao nói với nàng chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được, không nên hỏi, không được quản, thấy thứ không nên thấy thì coi như chưa từng thấy, nghe được chuyện không nên nghe thì xem như chưa nghe gì cả. Sau khi phát hiện nàng xuất hiện dị thường, An tổng quản một mình tìm nàng nói chuyện, nói miệng nàng luôn kín, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cho nên mới đưa nàng điều đến đây, nếu nàng đã biết, như vậy nàng nhất định phải càng hiểu rõ cần làm như thế nào.



Nàng lúc ấy hỏi, An tổng quản vì sao không khuyên nhủ Hoàng thượng, nàng nhìn ra được, việc này chỉ là Hoàng thượng tự mình đa tình, Tín vương đối Hoàng thượng không có loại suy nghĩ này, tuy rằng Tín vương đối Hoàng thượng cũng có khác biệt so với những người khác, thế nhưng không phải như thế kia.



An tổng quản thở dài, ai có thể khuyên, ngươi nhìn ánh mắt kia của Hoàng thượng sẽ biết, quay đầu không được nữa rồi. Nàng hoảng hốt trở lại vương phủ liền gặp Hứa quản gia, Hứa quản gia nhìn vài lần Hoàng thượng cùng Tín vương ở chung đã biết, nhìn thấy biểu tình của nàng thì hiểu nàng cũng đã biết. Hứa quản gia ít khi nghiêm túc nói, ông sống nhiều năm như vậy, lại làm mật điệp nhiều năm, có chuyện dơ bẩn xấu xa nào mà chưa thấy qua, Hoàng thượng chỉ là yêu một người, đây không phải sai, sai là ở thiên ý trêu ngươi.



Nàng không rắc rối về chuyện này nữa, càng thêm chú ý người trong vương phủ, có người khác thường liền giải quyết ngay, nàng là thuộc hạ của Hoàng thượng, vì an bình của thiên hạ này, tuyệt đối không thể để cho người khác biết chuyện. Mà nguyên nhân khiến cho nàng chuyển biến là vì nàng lưu ý ánh mắt của Hoàng thượng, lúc nhìn chăm chú vào Tín vương là ôn nhu thâm tình, nhớ nhung chua sót, nàng thậm chí có loại xúc động muốn khóc. Chỉ là yêu một người mà thôi, đây không phải sai, chỉ là vì sao Hoàng thượng nhất định phải yêu một người không nên yêu chứ. phải sai, chỉ là vì sao Hoàng thượng nhất định phải yêu một người không nên yêu chứ.