[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 71 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
Khí thế đột nhiên bạo khởi quét ngang cả đại điện, những người vốn đã mất hết sức lực ngã trên mặt đất đích, võ công cao cường còn có thể đứng, chủ mưu Hạ Nhị Hà, bọn thị vệ không có ý thức như con rối toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, bởi vì khí thế đột nhiên bạo khởi này, thâm trầm mà băng lãnh, tựa như lưỡi dao sắc bén quét qua da thịt mỗi người, khiến cho nội tâm sợ hãi, linh hồn đông lại, thân thể không khỏi run rẩy.
Thần sắc Quân Hành Tuyệt nghiêm lại, biểu tình nhàn nhã hoàn toàn biến mất, một mảnh băng hàn, dám bảo hắn giết Khiêm, chết một vạn lần cũng không đủ, giật giật ngón tay, Quân Hành Tuyệt muốn đem Hạ Nhị Hà lăng trì từng chút từng chút một. Nhưng một bàn tay hoàn mỹ trắng nõn đặt lên tay hắn. Không cần xem, Quân Hành Tuyệt cũng biết bàn tay này là của ai, trên thế giới này chỉ có một người có thể dễ dàng tiếp cận hắn như thế mà hắn không phát hiện.
Thượng Quan Khiêm từ trong tấm kính đã thấy được toàn bộ, lúc thấy Quân Hành Tuyệt muốn giết Hạ Nhị Hà y mới đến ngăn cản, không phải thương tiếc, mà là Hạ Nhị Hà không thể chết được, y muốn nàng phải sống để chịu tội.
Những chuyện Hạ Nhị Hà trải qua trong lãnh cung y toàn bộ đều biết, vốn vào ngày hôm đó sẽ quyết định trừng phạt Hạ Nhị Hà, thế nhưng sau lại nhìn thấy Hạ Nhị Hà mờ ám, giết Mai phi. Y không động thủ, y muốn nhìn xem nàng còn có thể làm gì, khơi mào chiến tranh, mưu kế nho nhỏ của Quân Thường Hằng y đều nhìn thấy, sau lại nhận ra đây vừa vặn là một cơ hội, y cùng Quân Hành Tuyệt nên có một kết thúc.
Về phần Hạ Nhị Hà nàng bị cường bạo, y cũng biết, này cũng không phải cố ý an bài, y rời đi Tín vương phủ, Quân Hành Tuyệt đem toàn bộ lực lượng đi tìm y, phòng vệ hậu cung giảm đi, thị vệ không cẩn thận tiến vào hậu cung, nhìn thấy Hạ Nhị Hà, bị sắc đẹp dao động, tuy rằng An Thịnh cùng Quân Hành Tuyệt sau đó cũng biết, An Thịnh vốn muốn ngăn lại, dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, chính là Quân Hành Tuyệt nói không cần, bởi vì y mất tích, tâm tình Quân Hành Tuyệt vốn đã không tốt, hơn nữa Hạ Nhị Hà càng thê thảm càng tốt, Quân Hành Tuyệt ngầm đồng ý cho hành động của bọn thị vệ. Sau đó nhìn nàng oán hận, nàng câu dẫn bọn thị vệ cường bạo nàng tìm đến dược vật chế tạo mê hương cùng Hương Con Rối, từng xem qua bảng điều phối hai thứ kia y sao lại không biết mấy thứ dược vật được đưa tới là để điều chế cái gì, y muốn nhìn xem, nàng còn có thể làm ra cái dạng phong ba gì. Làm nhiều như vậy, chỉ là muốn y chết sao không? Nữ nhân a, thật sự là kỳ quái, đâu phải y phụ nàng, nàng lại đi trả thù y.
“Ngươi muốn ta chết.” Thanh âm ôn hòa vang lên trong đại điện, giảm bớt khí thế khủng bố vừa rồi.
Nghe thanh âm đó, Hạ Nhị Hà ngẩng đầu lên, ngoan độc nhìn người vừa xuất hiện ở đại điện, chính là người này đã làm cho nàng mất đi hết thảy.
Khí thế khủng bố biến mất, các đại thần dần có khí lực cũng lần lượt ngẩng đầu, nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh long ỷ, khí chất ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa, trù y (quần áo bằng lụa) đơn giản màu trắng mặc ở trên người, thanh nhã cao hoa, khiến cho người ta vừa thấy đã khó quên.
Quân Thường Hằng thở dài, từ trên mặt đất đứng dậy, Hoàng thượng thực lực thật sự mạnh hơn, chỉ là khí thế thôi mà đã khiến cho ông quỳ gối trên mặt đất. An Thịnh cũng đứng lên, một lần nữa đứng thẳng ở bên người Hoàng thượng, nhìn hết thảy tình huống bên dưới bậc thềm.
Bọn thị vệ ngớ ngẩn vẫn cứ dại ra trên mặt đất, vài đại thần có chút thông minh thừa dịp này trốn ra xa chút. Thủ phạm Hạ Nhị Hà thì cứ ngoan độc nhìn Tín vương.
Quân Hành Tuyệt đứng dậy, để cho Thượng Quan Khiêm ngồi trên long ỷ, các đại thần vậy cho dù đang trong tình huống nguy hiểm như thế cũng khiếp sợ không thôi, long ỷ kia không phải người bình thường có thể ngồi nha, mà Hoàng thượng lại để cho Tín vương ngồi trên long ỷ. Mọi người bị chuyện này dọa chẳng kịp phản ứng thêm chút gì nữa, quên nói chuyện luôn, chỉ ngơ ngác cứ thế mà nhìn.
“Không, không. Chuyện đại nghịch bất đạo như thế này ngươi không có khả năng biểu hiện thoải mái như thế.” Hạ Nhị Hà không tin, nàng không tin.
“Đại nghịch bất đạo? Ha ha ha ha.” Nghe Hạ Nhị Hà nói, Quân Hành Tuyệt nở nụ cười, từ ngữ này thực quen thuộc, hắn trước kia chính là vì mấy từ đó mà che giấu tình cảm đối với Khiêm. “Từ này thật đáng ghét.” Cực kì đáng ghét. “Hạ Nhị Hà, còn có, tất cả mọi người ở đây nghe cho rõ, ta, Quân Hành Tuyệt yêu Thượng Quan Khiêm, tuyệt không hối hận.” Quân Hành Tuyệt ngạo nghễ tuyên bố.
Đến đó, đại điện im lặng một hồi, sau đó lập tức loạn cả lên. Ngất xỉu có nè, đỡ người có nè, quỳ xuống muốn khuyên ngăn cũng có. Những người ở cạnh Quân Thường Hằng thì giữ chặt lấy Quân Thường Hằng nhờ ông khuyên nhủ Hoàng thượng, nhưng Quân Thường Hằng chỉ im lặng.
“Ồn quá.” Thượng Quan Khiêm không thích quang cảnh ồn ào như vậy, nhíu nhíu mi.
Vừa thấy ái nhân nhíu mày, Quân Hành Tuyệt lập tức phát ra lãnh khí trấn trụ toàn bộ điện để cho cả điện im lặng bớt. Thượng Quan Khiêm cười nhìn Quân Hành Tuyệt như đang khen ngợi. Quân Hành Tuyệt lập tức tâm hoa nộ phóng, tươi cười trên mặt càng sáng lạn vài phần.
Khiến cho những người lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng cười như thế lại bị kinh hách.
Thượng Quan Khiêm đứng lên, Quân Hành Tuyệt cũng đứng lên theo, hai người bước xuống bậc thang, tiêu sái đến trước mặt Hạ Nhị Hà.
Nhìn Hạ Nhị Hà chật vật trước mặt mình, ý cười của Thượng Quan Khiêm vẫn không thay đổi, “Ngươi chọn lựa khơi mào chiến sự Viêm Quốc cùng Nguyên Quốc, muốn thiên hạ hỗn loạn. Ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện này đã không có khả năng nữa rồi.”
Hạ Nhị Hà không hiểu.
” Mười vạn đại quân Viêm Quốc đã bị ta giết, một người cũng không chừa.” Thượng Quan Khiêm cười mà nói chuyện hết sức tàn khốc. “Hơn nữa Viêm Quốc trong hôm nay sẽ diệt quốc.”
Hô hấp của mọi người trong đại điện như lập tức ngừng lại.