[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử
Chương 72 :
Ngày đăng: 22:35 21/04/20
Chuyện gì cơ, mười vạn đại quân đều bị giết, còn có, Viêm Quốc trong hôm nay sẽ diệt quốc. Lời này thực dọa người cũng rất không chân thật, nhưng giờ khắc này không ai hoài nghi, bởi vì người nói lại vô cùng tự tin khiến cho bọn họ không thể không tin.
Trong lòng Quân Thường Hằng hốt hoảng, y lại muốn làm gì?
“Ha ha ha, Thượng Quan Khiêm, không thể tưởng tượng được ngươi hiện tại cũng biết nói dối.” Hạ Nhị Hà sửng sốt một hồi rồi trào phúng cười, giết người? Thượng Quan Khiêm, người như vậy cũng sẽ giết người? Được rồi, cho dù y có giết người nhưng mà mười vạn đại quân cũng không phải nói giết là giết? Cho dù giết mười vạn người thì dựa theo thời gian thì Thượng Quan Khiêm hẳn phải đang trên đường trở về chứ không phải đứng ở chỗ này mà nói dối. Hạ Nhị Hà y theo lẽ thường mà suy đoán. Còn nói Viêm Quốc trong hôm nay sẽ diệt quốc, Thượng Quan Khiêm nghĩ y là ai vậy, một lời có thể định tồn vong của một quốc gia sao.
“Tên của Khiêm ngươi không xứng để gọi.” Nghe Hạ Nhị Hà châm chọc, người khó chịu chính là Quân Hành Tuyệt, hắn vung ống tay áo lên, Hạ Nhị Hà lập tức văng về phía sau, đập mạnh vào cây cột đỏ trong đại điện, sau đó rơi xuống.
“Nhị Hà.” Dự Quốc công lo lắng kêu to.
“Tuyệt, nàng vẫn chưa thề chết.” Đối với hành động của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm chỉ nói vậy.
“Ta biết, nàng không chết được.” Biết trò chơi của Khiêm vẫn chưa chấm dứt, hắn sao có thể để cho nữ nhân này cứ chết vậy được, như vậy là quá dễ dàng cho nàng rồi.
“Diêm La.” Thượng Quan Khiêm phân phó Diêm La – người nãy giờ vẫn luôn đứng phía sau mình nhưng lại bị người khác bỏ quên.
“Vâng, chủ nhân.” Diêm La bình tĩnh đáp lại, xuất hiện ở bên người Hạ Nhị Hà, đem nàng kéo tới trước mặt Thượng Quan Khiêm, không để ý tới tiếng kêu khóc đau khổ của nàng, không chút thương hương tiếc ngọc để bên chân Thượng Quan Khiêm. Khiến cho đa số các đại thần ở đây đều phải nhíu mày, Dự Quốc công còn đau lòng gấp bội vì nữ nhi của mình dùng ánh mắt bất mãn nhìn Diêm La âm ngoan thô bạo. Chỉ là đối với trí năng hệ thống như Diêm La thì không có tác dụng gì.
“Viêm Quốc cùng Nguyên Quốc đại chiến, hai con hùng (gấu) lớn tranh đấu, kết quả đều là lưỡng bại câu thương, bất luận ai thắng ai thua thì tất nhiên nguyên khí đều sẽ đại thương, các quốc gia khác sẽ thừa cơ hội đục nước béo cò, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Hạ Nhị Hà, ta không thể không nói, xem ra ngươi rất thông minh.” Mưu lược đơn giản nhưng lại rất hữu dụng.
“Hừ.” Hạ Nhị Hà chật vật cố gắng đứng lên, nhưng thế nào cũng lại ngã trên mặt đất, vừa rồi nàng bị thương, ngay cả đứng lên cũng không thể.
Có vài đại thần cũng hiểu ra, thì ra sự tình nghiêm trọng đến mức độ này. Tất cả mọi người nhìn Hạ Nhị Hà, nữ nhân này luôn có tiếng là dịu dàng ở trong thâm cung lại có tâm cơ sâu như vậy. Còn có vị Tín vương lần đầu tiên xuất hiện trên triều, chưa bao giờ tiếp xúc qua chính sự lại thấy được chỗ mấu chốt nhất.
“Ta đã biết.” Quân Hành Tuyệt biết mình còn chút chênh lệch với Khiêm, lời khuyên của Khiêm hắn đương nhiên sẽ nghe.
Trong nháy mắt, từng tia chớp xẹt qua mặt đất, khiến cho tất cả mọi thứ đều hóa thành tro bụi.
Chỉ một lát sau, Viêm Quốc luôn nổi danh với võ công cường hãn đã hoàn toàn diệt quốc.
“Hạ Nhị Hà, hiện tại sẽ bắt đầu trừng phạt đối với ngươi.” Sau khi xong mọi chuyện, Thượng Quan Khiêm nói với Hạ Nhị Hà đã sợ tới mức không còn chút huyết sắc, cả người run bần bật.
“Không, giả, là giả.” Hạ Nhị Hà không tin, nàng đang nằm mơ, nàng nhất định là đang nằm mơ, chuyện kỳ dị như vậy không có khả năng xảy ra được. Trên đời này không ai có thể có sức mạnh đến mức đó được, sức mạnh đến mức có thể đồng thời hủy diệt hết thảy. Nàng biết Thượng Quan Khiêm, y không thể có sức mạnh thế này, Hoàng thượng cũng không thể có, đúng vậy, sức mạnh này là không có khả năng tồn tại, nàng là đang nằm mơ.
Hạ Nhị Hà hung hăng tát mình một cái, cảm giác đau đớn nói cho nàng biết đây không phải là giả, đó hết thảy đều là thật sự, nàng nhìn Thượng Quan Khiêm vẫn đang tươi cười, đó là từ nội tâm, nàng bắt đầu sợ hãi, sợ hãi người nam nhân vẫn luôn là hình tượng ôn nhuận như ngọc trong lòng nàng, nàng lần đầu tiên hối hận, những chuyện mà nàng đã làm, vì sao lại trêu vào y.
“Có phải sự thật hay không ngươi có thể đi kiểm chứng.” Thượng Quan Khiêm phong khinh vân đạm (nhẹ nhàng) nói, “Yên tâm, ngươi sẽ không chết. Ta sẽ cho ngươi biết, tử vong vốn cũng là một loại từ bi.” Hai lần, Hạ Nhị Hà hai lần muốn giết y, lần đầu tiên y không còn muốn nhắc đến, chờ xem diễn, nhưng Hạ Nhị Hà động sát khí hai lần, hơn nữa lần thứ hai là khi y đã trở thành một Tu La Quân Tử, sao có thể bỏ qua cho nàng. Người dám động sát khí với Vô Xá là không thể tha thứ.
Quân Hành Tuyệt mỉm cười nhìn, một phần tàn nhẫn mà quyết tuyệt trong Khiêm của hắn, Tu La Quân Tử, một nửa Tu La một nửa Quân Tử.
“Tín vương, Tín vương, cầu người bỏ qua cho tiểu nữ.” Nghe Thượng Quan Khiêm nói, người phản ứng lại đầu tiên là Dự Quốc công, ông quỳ gối trước mặt Thượng Quan Khiêm cầu xin, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, mọi chuyện vừa rồi ông đều nhìn thấy hết, rất sợ, nhưng ông vẫn bước ra cầu tình vì nữ nhi của mình.
“Không có khả năng” Thượng Quan Khiêm tàn khốc mà quyết tuyệt nói, Dự Quốc công còn muốn cầu xin nữa, nhưng Thượng Quan Khiêm đã nói tiếp “Ngươi sẽ không nhớ nàng đâu.”
Có ý tứ gì. Mọi người không hiểu, nhưng bọn họ sẽ sớm hiểu thôi. Một kết quả như vậy đối với Dự Quốc công xem ra cũng là tốt đi.