Vô Ý Vi Chi

Chương 101 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Lâm Vô Ý đang nói chuyện cùng Tiếu Vi và Vu Chu, liền thấy Lâm Vu Hồng lạnh mặt đi tới. Trong ánh mắt người ngoài, Lâm Vu Hồng vẫn là người lạnh băng như vậy, nhưng Lâm Vô Ý vốn hiểu rõ anh đã nhìn ra Vu Hồng mất hứng. Lấy một ly champagne, Lâm Vu Hồng liếc đôi mắt lạnh sang, mấy người đàn ông định đến gần bị anh dẹp sang một bên.



“Vu Hồng, đói bụng à?”



Khi Lâm Vô Ý nhìn thấy một người đàn ông khác đi phía sau Lâm Vu Chi cũng đang đến đây, nụ cười trên mặt cậu cứng lại. Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều nhìn qua, sắc mặt ba người đồng thời trầm xuống.



Người kia là… Lâm Vô Ý đặt cái đĩa trên tay xuống, bế cháu trai nhỏ đặt lên đùi mình. Lâm Vu Chi đi tới nói thẳng: “Vô Ý, tôi đưa cậu về.”



“Lâm tiên sinh.”



Giọng nói của một người vang lên sau lưng Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi xoay người, đôi mắt ẩn hiện sự tức giận.



Redmond nhìn Lâm Vu Chi một cái, đi vòng qua anh đến gần Lâm Vô Ý, bị Lâm Vu Chi ngăn lại. Mà đúng vào thời điểm thế này, còn có một người khác đến góp vui. Người nọ đi đến đứng cạnh Redmond, nhìn Lâm Vu Chi, nói: “Vu Chi, em muốn nói chuyện với anh, có thể chứ?” Khuôn mặt được trang điểm có thể nói là hoàn mỹ. Vì cuộc gặp mặt đêm nay, Quách Bội Bội không chỉ bỏ công sức lớn để trang điểm, ngay cả bộ lễ phục dạ hội khêu gợi trên người cũng là do cô nghìn chọn vạn tuyển mới vừa lòng. Đáng tiếc, nét gợi cảm của cô không đáng một đồng trong mắt Lâm Vu Chi.



Ethan ôm chặt ông chú nhỏ, vùi đầu vào ngực ông chú nhỏ. Thấy con trai không chịu nhìn mình, Quách Bội Bội chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.



Lâm Vô Ý mỉm cười với Quách Bội Bội, bế Ethan đứng lên, chủ động đi đến cạnh Vu Chi. Coi như không thấy ánh nhìn chằm chằm như của loài sói từ Redmond, cậu vỗ nhẹ đứa trẻ trong lòng.



“Ethan, là mummy, con sẽ không ngay cả mummy cũng không nhớ chứ?”



Ethan cắn môi, ngẩng đầu từ trong ngực ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý đổi tư thế bế Ethan, để Ethan có thể nhìn thấy mummy. Ethan cúi đầu, gọi nhỏ: “Mummy.”



Quách Bội Bội sắp rơi nước mắt. Cô há miệng, vừa định nói chuyện, một người ngắt lời cô: “Muốn nói chuyện chắc luật sư của tôi đã nói rõ với cô. Bội Bội, tôi hy vọng chúng ta có thể hảo tụ hảo tán.”



Bốn phía có nhiều tai mắt như vậy, có thể có cả phóng viên, Lâm Vu Chi vẫn giữ cho Quách Bội Bội chút thể diện. Quách Bội Bội cắn môi, giả bộ không nghe thấy, vươn tay nói: “Chú nhỏ, có thể cho tôi, bế Ethan một lát không?”



Lâm Vu Chi trầm mặt xuống, Ethan lại giấu mặt đi, bé không muốn! Lâm Vô Ý xoa đầu đứa trẻ, vẫn giữ nụ cười mỉm: “Bội Bội, cô mặc váy, không tiện bế Ethan. Ethan đã đói rồi, cô muốn ăn cùng Ethan một chút không?” Bộ ngực sữa của Quách Bội Bội lộ ra hơn nửa, nếu bế con rất có thể sẽ quang lõa luôn. Lâm Vô Ý thực sự là xuất phát từ lo lắng về an toàn.



Quách Bội Bội nhìn Lâm Vu Chi, do dự, cô càng muốn nói chuyện cùng người đàn ông này hơn. Ethan duỗi chân: “Ông chú nhỏ, chúng ta đi đi, con muốn uống nước trái cây.”




Lâm Vu Huệ buông lược, xoay người: “Chị hỏi mẹ chị rồi, mẹ chị nói mấy anh trai sẽ có dự tính riêng. Hiện giờ chị lo nhất chính là chú nhỏ. Trông ánh mắt của Redmond rất đáng sợ. Chị nghe mọi người nói hình như Redmond có sở thích ngược nữa cơ. Chị chỉ sợ hắn lén làm gì chú nhỏ. Hiện giờ hắn đã tỏ rõ rất coi trọng chú nhỏ.”



“Vậy chúng ta mau đi nói cho cậu nhỏ biết đi! Tốt nhất là nhanh chóng đuổi Redmond khỏi Hongkong ấy. Không phải hắn là người Mỹ sao? Làm hắn về Mỹ luôn đi.” Vừa nghĩ cậu nhỏ sẽ gặp nguy hiểm, Như Vi rất sợ hãi.



Lâm Vu Huệ nhìn đồng hồ, nói: “Chắc chú nhỏ vẫn chưa ngủ đâu. Hôm nay chú ấy cự tuyệt Redmond, chị cũng lo Redmond âm thầm làm mấy chuyện xấu.”



“Chúng ta cùng đi!”



Hai người mặc áo ngủ ra ngoài. Phòng ngủ của các cô ở lầu ba, hai người nhanh chóng chạy xuống lầu hai. Biết Lâm Vô Ý sẽ không ngủ một mình, hai người đến từng gian phòng một để tìm người. Trong phòng của Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Chu và Lâm Vu Chi đều không có ai, vậy chỉ còn mỗi phòng của Lâm Vu Hồng. Nghĩ có lẽ mấy người họ đang bàn chuyện, hai người chạy đến trước cửa phòng của anh họ Vu Hồng, thử nghe động tĩnh trong phòng trước, miễn quấy rầy họ bàn chuyện.



“Không dám không dám… Sau này không dám làm hộ hoa sứ giả nữa đâu… Ưm uhm… Chỗ này, chỗ này…”



“Tôi không thích người khác thấy cậu! Vô cùng không thích!”



“A! Tôi nghe lời, ưm… tôi nghe lời…”



“Cậu nhỏ, nói cậu yêu cháu.”



“Tôi, a, yêu cậu, yêu cậu, Tiếu Vi… Các cậu, ưm, cũng, phải, nói…”



“Tôi yêu cậu.” Bốn giọng nói.



Ngoài cửa, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi không thể tin mình vừa nghe thấy gì. Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, các cô cũng không thể nghe được rõ ràng, nhưng chỉ một chút động tĩnh như vậy thôi cũng đủ để các cô biết trong phòng đang phát sinh chuyện gì.



Lâm Vu Huệ cắn chặt môi, vừa thấy Thẩm Như Vi choáng váng, cô giơ một tay cầm chặt cổ tay Như Vi, một tay che miệng Như Vi kéo đi. Sau khi động tĩnh trong phòng biến mất, Lâm Vu Huệ cũng không biết mình vừa đưa Như Vi về phòng như thế nào. Ngồi trên giường, hai cô gái vừa phát hiện một bí mật lớn của gia tộc thở hổn hển từng hơi, đầu óc trống rỗng.



__Hết chương 101__