Vô Ý Vi Chi

Chương 56 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Sau khi “Công ty truyền thông Diều” tổ chức đại hội cổ đông vào thứ hai, giá cổ phiếu giảm xuống rõ ràng. Trong đại hội cổ đông, Lâm Vu Chu là cổ đông nắm giữ nhiều cổ phần nhất, thuận lý thành chương tiếp nhận công ty “Diều”. Còn Quách Điền Sơn làm chủ những “nhân viên cũ” của “Diều” lại biểu hiện không tín nhiệm với chủ tịch tân nhậm này. Sau đó, Quách Điền Sơn phát biểu về những lo lắng cho tương lai của công ty, ám chỉ muốn rời khỏi “Diều”. Còn một phó tổng khác của “Diều” là Lê Yến công khai quả quyết ủng hộ tân chủ tịch đã cho thấy hai thái độ khác nhau trong công ty “Diều” đối với tân chủ tịch Lâm Vu Chu. Lời phát ngôn của Lê Yến làm Quách Điền Sơn chấn động, lúc này Lâm Vu Chu biểu hiện muốn Lê Yến vẫn là phó tổng của “Diều”, chức vụ không thay đổi. Đến tận bấy giờ, Quách Điền Sơn đã không còn đường lui. Lê Yến từ chối hợp tác với hắn, lợi thế để cản trở Lâm Vu Chu thiếu mất một nửa, Quách Điền Sơn xem như công khai bất hòa với Lâm Vu Chu phải rời khỏi “Diều” là chuyện sớm muộn.



Cùng với sự xuất hiện của tân chủ tịch, nhân sự của công ty “Diều” có sự dao động rõ rệt. Lâm Vu Chu và người quản lý của chỗ dựa vững chắc dành cho “Diều” như xí nghiệp Lâm Thị đều biểu hiện sự cường thế đối với quyền quyết sách. Còn ở trường hợp công khai như vậy, Lâm Vu Hồng đã cho thấy Lâm Thị có hứng thú bước chân vào truyền thông, “Diều” thuộc về Lâm Thị là điều không phải lo lắng. Lâm Vu Chu buông bỏ chuyện của phòng làm việc, toàn bộ đều chú tâm vào việc gia nhập công ty “Diều”. Nếu như nói ngày từ đầu anh muốn có một sự nghiệp thuộc về riêng mình, vậy thì hiện tại, tất cả những người ngăn cản anh đến với “Diều” đều là kẻ địch của anh. “Diều” không chỉ là gia sản ông nội để lại cho anh, còn là một lời hứa hẹn đối với một người. “Diều”, chỉ có thể là của anh!



Về việc này, Lâm Vô Ý đã dọn sang nhà Lâm Vu Hồng hoàn toàn không biết gì cả. Cậu thoải mái giao chuyện của “Diều” cho bạn bè mình, cũng tin tưởng vào năng lực của Vu Chu. Hiện tại công việc duy nhất của cậu chính là mau chóng sửa tùy bút cho xong. Vu Hồng đi làm, Lâm Vô Ý chiếm dụng thư phòng của Lâm Vu Hồng, để đắm chìm toàn bộ tinh thần mình vào một thế giới khác. Tâm tình của cậu lên xuống theo những con chữ xuất hiện. Ở nơi chỉ có một mình cậu, cậu có thể thỏa thích phát tiết những tình cảm của mình.



Trong nhà Quách Điền Sơn, hắn mang sắc mặt âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Có thế nào hắn cũng không ngờ Lê Yến chính là người bên phía Lâm Vu Chu. Nghĩ đến chuyện số người nguyện ý rời khỏi công ty cùng hắn ít hơn rất nhiều so với hắn dự đoán, Quách Điền Sơn ý thức được dường như mình đã nghĩ mọi việc quá đơn giản. Khi còn sống nhất định Lâm lão gia tử đã sắp xếp rất nhiều thứ bí mật trong công ty, nực cười chính là hiện giờ hắn mới biết.



Không thể lấy lại “Diều”. Có Lâm Vu Chu được Lâm Thị ủng hộ đồng nghĩa với việc sẽ rót tài chính vào, có chỗ dựa Lâm Thị, Lâm Vu Chu có thể ổn định cục diện hỗn loạn trước mắt rất nhanh, chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế? Quách Điền Sơn híp mắt, hít mạnh vài hơi thuốc. Hơn nữa gần đây hắn thu mua cổ phần, trên tay hắn đang nắm giữ 39% cổ phần của công ty, là đại cổ đông thứ hai của “Diều” không thể nghi ngờ, cho dù hắn rời khỏi “Diều”, chỉ cần có chỗ cổ phần này, chuyện của “Diều” sẽ không thể không có hắn, Lâm Vu Chu đừng nghĩ có thể dễ dàng nắm giữ được “Diều” như vậy!



Đang nghĩ ngợi, di động của Quách Điền Sơn vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra nghe.



“Quách tổng, là tôi.”



“Chuyện bên kia anh làm thế nào rồi?”



“Tôi đang muốn nói chuyện này với ngài. Kế hoạch thu mua của chúng ta xuất hiện vấn đề.Học viện Tử La Lancủa Anh Quốc đột nhiên tham dự thu mua, thực lực của chúng ta hoàn toàn không thuộc cùng cấp bậc với đối phương.”



“Học viện Tử La Lancủa Anh Quốc? CáiHọc viện Tử La Lankia?”



“Phải! Chính làHọc viện Tử La Lanđó.”



Điếu thuốc trên tay Quách Điền Sơn rơi xuống mặt đất, hắn nhanh chóng giẫm lên.



“Tại sao họ lai tham dự thu mua?”



“Tôi cũng không biết. Họ tung ra giá nhiều hơn 10% so với chúng ta. Thái độ của ông chủ “Tường Thiên” lập tức thay đổi.”



“Chết tiệt!”



Da đầu Quách Điền Sơn run lên. “Học viện Tử La Lan” của Anh Quốc không phải là trường học nào hết mà là một công ty đầu tư văn hóa rất có danh tiếng của châu Âu, nghe nói do một nhóm thương nhân văn hóa rất có ảnh hưởng ở châu Âu lập ra. Nghiệp vụ của họ trải rộng trên khắp lĩnh vực, phàm là văn hóa, văn nghệ, truyền thông… bọn họ đều đặt chân vào. Còn nghiệp vụ lớn nhất của họ là thu mua, đầu tư hoặc phân chia những công ty văn hóa có tiềm lực. Truyền thông “Tường Thiên” là một công ty truyền thông của Đại Lục, Quách Điền Sơn muốn thu mua công ty này để tiến quân vào thị trường Đại Lục, vốn dĩ sự tình đã thương lượng gần như xong xuôi, ai biết giữa đường lại xuất hiện một “Học viện Tử La Lan”!



“Từ lúc nào “Học viện Tử La Lan” lại có hứng thú với nghiệp vụ ở châu Á? Không phải họ chỉ làm ăn ở châu Âu và châu Mỹ thôi sao?”



“Lúc trước họ vừa thu mua một công ty điện ảnh và truyền hình ở Nhật Bản, không biết họ có tin tức từ đâu. Có lẽ phải chịu ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, họ chuẩn bị đặt chân đến châu Á.”



“Khủng hoảng tài chính cũng có lợi đối với họ, còn vô số công ty đang chờ họ thu mua!”



“Ông chủ, giờ phải làm sao?”



Truyền thông “Tường Thiên” là bước đầu tiên để hắn tiến quân vào thị trường Đại Lục, tiếp đó, hắn sẽ lợi dụng ảnh hưởng của mình ở Hongkong để tự lập một công ty truyền thông riêng thuộc về chính mình ở Hongkong. Có hai công ty ở cả Hongkong và Đại Lục, hắn có niềm tim tuyệt đối sẽ phá rối được “Diều”. Ngờ đâu từ bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề! Quách Điền Sơn chỉ cảm thấy răng có chút đau. Hắn phải có được “Tường Thiên” trước khi Lâm Thị phát hiện, hắn đã không còn đủ thời gian và tài chính để tìm một công ty khác.



“Tôi suy nghĩ một chút, lát nữa gọi điện cho anh!”



“Được.”



Cúp điện thoại, Quách Điền Sơn đi qua đi lại trong phòng, mười phút sau, hắn gọi điện cho trợ thủ, nói cho đối phương hắn sẽ tự đến Đại Lục thương lượng với ông chủ của “Tường Thiên”.



Lâm Vô Ý đang gõ chữ mà hai mắt đẫm lệ, phía dưới máy tính đột nhiên xuất hiện môt khung nói chuyện, cậu sửng sốt một chút, chớp mắt mấy cái.




“Còn một tập thơ và một tập văn xuôi. Đây vốn là viết cho ông nội cậu, cho nên…”



Lâm Vu Hồng lấy khăn tay lau nước trên lông mi cho đối phương: “Tôi không muốn can thiệp vào công việc của cậu, nhưng chung quy cũng không muốn cậu thương tâm.”



“Tôi đây là bộc lộ tình cảm, không phải thương tâm.”



Lâm Vô Ý sụt sịt mũi, yêu cầu: “Tôi khát.”



Lâm quản gia phải chấp nhận mà đi rót nước. Thừa dịp anh rời đi, Lâm Vô Ý vội vàng thu liễm nỗi lòng. Lúc viết bản thảo, tâm tình cậu hoàn toàn không chịu khống chế của cậu, huống chi còn là văn có liên quan đến ba, cậu càng khó khống chế được mình.



Lâm Vu Hồng mang cốc nước to nhất đến đây, đưa cho đối phương, anh nói: “Vô Ý, tôi có việc muốn hỏi cậu, muốn chiếm dụng một ít thời gian của cậu.”



“Uhm, không có gì đâu, cậu nói đi.” Lâm Vô Ý uống ừng ực hết nửa cốc nước.



Sau khi cậu uống xong, Lâm Vu Hồng trực tiếp hỏi: “Cậu có biết “Học viện Tử La Lan” của Anh Quốc không?”



“Uhm?” Lâm Vô Ý ngẩn người. “Học viện Tử La Lan? Hình như nghe thấy ở đâu rồi.”



Chẳng lẽ không có liên quan đến Vô Ý? Tâm tình Lâm Vu Hồng thực phức tạp.



Thấy Lâm Vô Ý hồi tưởng lại, Lâm Vu Hồng nhắc nhở: “Là một công ty đầu tư văn hóa của Anh Quốc, nghiệp vụ của họ đặt chân vào các loại ngành nghề văn hóa, chính là thu mua, phân chia và bán đấu giá những công ty liên quan đến văn hóa.”



“Ờm… “Học viện Tử La Lan”… Đúng là đã nghe qua ở đâu rồi…” Lâm Vô Ý nhíu mi suy nghĩ, qua một lát, đột nhiên cậu “A!” lên một tiếng: “Tôi biết rồi!”



Tim Lâm Vu Hồng đập mạnh.



“Tên này là do tôi đặt, thảo nào tôi thấy như nghe qua ở đâu!”



“Cậu đặt tên?”



Lâm Vu Hồng kinh hãi, là kinh hãi thực sự.



Lâm Vô Ý gật gật đầu: “Bạn tôi bảo tôi đặt cho công ty họ một cái tên, lúc ấy tôi đang viết một vở kịch, tên là “Bí mật Tử La Lan”, tôi liền thuận miệng nói không bằng đặt tên là “Học viên Tử La Lan” đi. Oa, họ thực sự dùng cái tên này nha.” Nói tới đây, Lâm Vô Ý rất là tự đắc.



Lâm Vu Hồng lại không tự đắc nổi, thông minh như anh lập tức nghĩ ngay ra chuyện nào đó, lập tức hỏi: “Chuyện của công ty Vu Chu cậu đã nói với bạn cậu?”



Lâm Vô Ý giật mình, nhìn sắc mặt Vu Hồng, cậu có hơi sợ hãi nói: “Á… Uhm, tôi, uhm, có nói một lần, cậu đừng nói cho Vu Chu.”



Lâm Vu Hồng cất bản thảo của Lâm Vô Ý vào ngăn kéo, kéo người nào đó đi.



“Vu Hồng.”



“Tôi có lời hỏi cậu.”



Nhìn lưng cháu trai, Lâm Vô Ý có chút khẩn trương. Có phải mấy người Crowe làm gì rồi không? Ôi ôi, hình như Vu Hồng có chút mất hứng nha, ôi ôi, Vu Hồng sẽ không tức giận chứ. Kỳ thực cậu cũng không làm gì mà. Ôi ôi, sớm biết thế đã nói mình không biết “Học viện Tử La Lan”.



Lâm Vô Ý đang nghĩ mình có cần gọi điện thoại cầu cứu Vu Chi và Tiếu Vi không. Còn Vu Chu… Vu Hồng mà tức giận thế này, Vu Chu còn tức hơn nhiều. Ôi ôi, Vu Chi, Tiếu Vi, mau tới cứu chú nhỏ/ cậu nhỏ!