Vô Ý Vi Chi

Chương 57 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Uống một ngụm café, Hanna Jones thở hắt ra, nói với người đang đứng bên cửa sổ với vẻ nhớ mong: “Thật nhớ café Dean pha quá. Không biết lúc nào mới có thể được uống café cậu ấy pha đây. Haizzz…”



Người đứng gần cửa sổ quay đầu lại, mỉm cười: “Không phải Dean nói sẽ về Pháp sao? Chờ cậu ấy viết xong bản thảo chắc là có thể gặp mặt.”



Jones thất vọng nói: “Cậu ấy về Pháp là vì sau này sẽ không bao giờ ở Pháp nữa. Oliver, em nói sau này Dean có thể không thân thiết với chúng ta nữa không? Cậu ấy còn không cho chúng ta đi Hongkong gặp cậu ấy.”



Oliver Joss ngồi xuống bên cạnh Jones, nói: “Dean rất lười, nhưng cũng không phải loại người bỏ bê bạn bè. Nếu truyền thông Hongkong không còn chú ý cậu ấy như vậy nữa, cậu ấy sẽ đồng ý cho chúng ta đến Hongkong gặp cậu ấy.”



Jones ngồi gần lại, hỏi với vẻ rất muốn được đối phương ủng hộ: “Kỳ thực truyền thông Hongkong cũng không nhất định sẽ nhận ra chúng ta chứ. Chúng ta có nối tiếng đến vậy sao?”



Joss cười: “Anh có thể thử xem.”



Hai vai Jones sụp xuống: “Quên đi. Coi như anh chưa hỏi.”



Joss cầm ly café của mình uống một ngụm, nói: “Thật ra chúng ta cũng có rất nhiều cơ hội để đến Hongkong đấy.”



“Cơ hội nào?”



“Nếu “Học viện Tử La Lan” có quan hệ làm ăn với “Truyền thông Diều”, không phải chúng ta sẽ có hàng loạt cơ hôi để đến Hongkong sao?”



Nhất thời hai mắt Jones tỏa sáng: “Đúng vậy! Sao anh lại quên chứ!”



“Cho nên.” Joss vỗ vai Jones. “Đại họa sĩ của chúng ta có nên suy xét đến chuyện mở triển lãm tranh cá nhân ở Hongkong không?”



Jones ôm lấy Joss, cười ha ha: “Anh thực sự là quá ngốc, vậy mà không nghĩ ra! Oliver, vẫn là em thông minh! A, chúng ta có thể hợp tác trên rất nhiều phương diện với Hongkong nha!”



“Vậy ngài Hanna Jones có thể bắt đầu chuẩn bị chưa? Năm nay anh chưa vẽ được một bức tranh nào đâu.”



Jones suy sụp tinh thần một chút, sau đó vỗ ngực cam đoan: “Chờ sau khi gặp được Dean, anh cam đoan trong vòng ba tháng sẽ vẽ được toàn bộ số tranh cần cho cuộc triển lãm. A, anh có linh cảm rồi, anh đi chuẩn bị đây!”



Một hết chỗ café còn lại chỉ với một hớp, Jones đứng dậy chạy đi. Nhìn anh ta đi, Oliver Joss tao nhã nhấp café, không lo lắng năm nay ông anh họ này của mình không có tác phẩm nào. Còn một người đàn ông có râu quai nón trên mặt, từ đầu tới cuối không nói câu nào, đang ngồi trên ghế sofa đơn lúc này mới lên tiếng: “Tên Quách Điền Sơn kia sẽ bán ra cổ phần của “Diều” trong tay hắn sao?”



Joss mỉm cười, đã có dự tính trong lòng, nói: “Tôi sẽ làm cho hắn không thể không bán ra.”



Người đàn ông nhíu mi: “Nếu Lâm Thị muốn cổ phần trên tay hắn thì sao?”
Uống một bát canh hương vị bình thường, Lâm Vu Hồng xới cho mình thêm một bát cơm. Ba ngày, anh đều ăn cơm tối một mình, chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo, chẳng qua người nào đó đang “bế quan”, anh chỉ có thể nhẫn nại. Nhưng mà tay nghề của người làm công này kém quá, chờ khi Vô Ý bế quan xong nhất định anh phải để Vô Ý làm một bữa tiệc lớn mới được.



Đang ăn, đột nhiên trong thư phòng truyền ra tiếng kêu to của một người.



“A a a a ____!”



Lâm Vu Hồng buông bát chạy đến thư phòng: “Vô Ý!”



Cửa thư phòng mở, một người vọt ra, trực tiếp nhào vào lòng Lâm Vu Hồng: “Vu Hồng Vu Hồng Vu Hồng ____ tôi viết xong rồi viết xong rồi viết xong rồi ____!”



Người nào đó vừa bế quan xong ôm lấy Lâm Vu Hồng vừa kêu vừa hét. Lâm Vu Hồng bị dọa sợ, đầu tiên là thở hắt ra, tiếp đó khóe miệng lộ ra nụ cười, ôm người nào đó đang hưng phấn.



“Viết xong rồi?”



Hai mắt người nào đó lấp lánh rực rỡ, gật đầu thật mạnh trước đôi mắt đen láy của anh: “Viết xong rồi. Tôi muốn chúc mừng chúc mừng chúc mừng.”



“Đi, đi chúc mừng. Muốn ăn gì?”



“Ăn tôm ăn thịt! Tôi đi tắm. Cậu thông báo cho những người khác, a a a a a, tôi viết xong rồi, cuối cùng cũng viết xong rồi!”



Chạy như gió lên lầu, Lâm Vô Ý tắm rửa. Lâm Vu Hồng nhìn cậu lên lầu, khóe miệng mang nụ cười tươi rõ ràng. Cuối cùng cũng không cần phải ăn cơm khó nuốt như vậy nữa.



Lấy di động, Lâm Vu Hồng thông báo cho những người khác. Hẹn ăn ở đâu xong, Lâm Vu Hồng lên lầu. Trong phòng có tiếng nước truyền ra, Lâm Vu Hồng nhìn cửa phòng tắm, do dự không biết có nên đổi cửa phòng tắm thành loại bán trong suốt giống phòng ngủ của ông nội không.



“Vô Ý, mấy thứ quần lót đừng giặt vội, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước.”



“Không sao đâu, rất nhanh thôi.”



Trong phòng tắm, người nào đó do dự một lát rồi ngâm nước cho hai cái quần lót đã bị Vu Hồng thay ra luôn. Ờm, chú giặt quần lót cho cháu cũng không có gì đâu nhỉ, ba cũng thường xuyên giặt quần lót cho cậu mà. Ờm, chắc là Vu Hồng không ngại đâu. Hình như có một cái thay ra từ hôm qua, không phải Vu Hồng định mang đến hàng giặt quần áo để giặt chứ. Vậy thì bẩn lắm. Ờm, kệ đi, giặt sạch trước rồi nói sau, quần lót sao có thể cởi ra mà không giặt được.



Bất quá cuối cùng cũng viết xong, kế tiếp… Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, cậu cảm thấy sau khi từ Pháp trở về chắc cậu sẽ có đủ dũng khí để mở cánh cửa thư phòng và căn biệt thự ba để lại cho cậu. Cố lên, Vô Ý!



Đại trạch của Lâm gia và Thẩm gia, mọi người nhận được điện thoại của Lâm Vu Hồng xong lập tức chuẩn bị luôn. Lâm Vu Chi gọi điện thoại cho giám đốc của một nhà hàng để ngày mai thuê phòng, đêm nay ăn tùy tiện trước, ngày mai sẽ chính thức chúc mừng. Lâm Vu Chu hít sâu vài hơi thuốc, đêm nay anh sẽ ngủ cùng Vô Ý.