Vô Ý Vi Chi
Chương 62 :
Ngày đăng: 07:15 19/04/20
Lâm Vô Ý đứng lên, giới thiệu hai bên cho nhau: “Cezanne Borg, sinh viên của học viện nghệ thuật Al. Borg, đây là bốn anh họ của tôi.” Lâm Vu Chu liếc cái người nói dối không chút chột dạ kia một cái. Lâm Vô Ý cười tủm tỉm nói với ba người còn lại không hiểu tiếng Pháp: “Tôi nói các cậu là anh họ tôi, không được làm lộ.”
Anh họ? Lâm Vu Chu khách khí vươn tay, dùng tiếng Anh nói: “Chào cậu.”
“Chào anh.”
Vừa nghe thấy là anh trai của Dean, Borg cực kỳ nhiệt tình bắt tay lần lượt với cả bốn người. Sau đó hắn nói với Lâm Vô Ý: “Dean, tôi có việc tìm cậu, có thể ra ngoài nói không?”
“Được.” Nói lại với bốn người một tiếng, Lâm Vô Ý ra ngoài cùng Borg.
Cả bốn người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Tiếu Vi mất hứng hỏi Lâm Vu Chu: “Hắn muốn dẫn cậu nhỏ đi đâu?”
Lâm Vu Chu lạnh lùng nói: “Hắn nói có chuyện muốn tìm Vô Ý, muốn ra ngoài nói.”
“Hừ!” Thẩm Tiếu Vi hừ lạnh, không cần đoán cũng biết là chuyện gì.
Borg đưa Lâm Vô Ý vào một góc của con phố đối diện, có ba người ngồi trong quán café ánh mắt trầm hơn vài phần, trên khuôn mặt nghiêm túc của Lâm Vu Chi không nhìn ra vui buồn, bất quá anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Borg lấy một cái khung từ trong ba lô ra, đưa cho Lâm Vô Ý, nói: “Tôi đã nghe chuyện nhà cậu, mong cậu nén bi thương, Dean.”
Lâm Vô Ý nhìn bức tranh trong khung, bức tranh chính là vẽ cậu, cậu mỉm cười: “Lần này tôi về là xử lý chút chuyện bên đây, tôi muốn về Hongkong định cư, ở cùng ba tôi.”
“Dean…” Borg cao lớn với khuôn mặt anh tuấn đẹp trai lộ rõ vẻ không nỡ. “Nhất định phải về sao?”
Lâm Vô Ý gật đầu.
Borg nhìn thật kỹ thiếu niên phương Đông mê người trước mặt, hít sâu một hơi, cầm tay đối phương. Lâm Vô Ý ngẩng đầu, chợt nghe thấy đối phương nói: “Dean, tôi thích em. Từ sau khi gặp được em trong quán café vào năm ngoái tôi đã thích em. Một năm nay tôi thấy bên cạnh em không có cô gái nào thân thiết, tôi nghĩ, có lẽ tôi vẫn còn cơ hội theo đuổi em.”
Lâm Vô Ý sửng sốt, hơi dùng sức để rút tay ra, có vẻ hơi xấu hổ cười: “À, uhm, thật bất ngờ. Ha ha, tôi, uhm, trước mắt không có tâm tình nói chuyện yêu đương.”
“Tôi biết. Vậy em nguyện ý cho tôi một cơ hội theo đuổi em không? Tôi sẽ chờ em chuẩn bị thật tốt.”
Borg lại cầm tay Lâm Vô Ý, trong quán café, Lâm Vu Chu đứng dậy rời đi. Lâm Vô Ý thở dài, lại rút tay ra, nhìn đối phương, nói: “Thật xin lỗi, Borg, cậu rất tốt, cũng rất tài hoa, nhưng tôi lớn hơn cậu nhiều tuổi lắm. Tuy rằng tôi không xác định mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái hay không, nhưng nếu tôi muốn nói chuyện yêu đương với đàn ông, nhất định đối phương phải lớn tuổi hơn tôi.”
Borg kinh hô: “Em lớn hơn tôi nhiều tuổi?”
Lâm Vô Ý gật đầu, đả kích người ta: “Tôi thoạt nhìn trông trẻ vậy thôi, năm nay tôi 35 tuổi rồi.”
“35?”
“Tôi có chút yêu thích đàn ông nam tính thành thục hơn, uhm, thật xin lỗi, Borg.” Người nào đó le lưỡi trong lòng.
Borg vô cùng mất mát, có thế nào hắn cũng không nghĩ đối phương còn lớn hơn mình mười mấy tuổi! Thế nhưng rõ ràng trông cậu ấy còn trẻ hơn mình! Sắc mặt Borg lúc sáng lúc tối, vài giây sau, hắn lại cầm tay Lâm Vô Ý, thấy chết không sờn nói: “Tôi không quan tâm! Trong thế giới của tình yêu, giới tính, chủng tộc, tuổi tác đều không phải vấn đề! Dean, tôi thích em, tôi yêu em!”
Không hề báo trước, Borg cúi đầu hôn xuống, Lâm Vô Ý nhanh chóng quay đầu đi, nụ hôn vốn sẽ rơi trên môi cậu thành ra lại rơi trên mặt cậu. Một người vừa ra khỏi cửa quán café lập tức nổi giận đi tới.
Lâm Vô Ý thấy đối phương, cậu lại rút tay một lần nữa, lùi ra sau hai bước, giơ cái khung lên ngang người nói: “Món quà này tôi rất thích, cám ơn. Nhưng thật sự rất xin lỗi, nhất định sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn tôi!”
“Vâng, vâng.” Thương Hạo Dương không dám nhiều lời.
Đôi mắt nâu của Redmond trở nên lạnh như băng: “Hiện tại, đưa tôi đến khách sạn, rồi tìm cho tôi một căn nhà yên tĩnh. Trong khoảng thời gian ở Hongkong, tôi muốn ở một mình.”
“Vâng, tôi sẽ nhanh chóng tìm được một căn nhà ngài vừa lòng.”
“Nhớ kỹ, phải yên tĩnh, phải có không khí tốt.” Nói xong, Redmond nhăn mặt. “Không khí ở Hongkong đúng là không xong.”
Thương Hạo Dương ngượng ngùng nói: “Nơi có không khí tốt nhất Hongkong là ở trên núi, ngài có để ý gì nếu ở trên núi không? Ở đó có thể nhìn ra biển.”
“Biển ở đây có cái gì hay để nhìn. Tôi chỉ muốn ít người, yên tĩnh, không khí tốt.”
“Vâng.”
Ô tô chạy ra khỏi sân bay, Redmond lại một lần nữa đeo kính râm lên, dáng vẻ không muốn nói nhiều. Thương Hạo Dương cũng không dám quấy rầy, trong lòng nghi hoặc không biết lão gia tử mời cái người không được tính là nhị thiếu gia của Khổng gia này về rốt cuộc là đúng hay sai.
…
Để điện thoại xuống, Lâm Vu Chi vừa mới rời giường không bao lâu đang mặc áo may ô và quần ngủ đứng trong sân. Không khí của buổi sáng cực kỳ trong lành, nói theo lời người nào đó chính là hơi thở của thiên nhiên đi, nhất định phải hít thật nhiều. Làm vài động tác mở rộng cơ ngực, Lâm Vu Chi mang dáng vẻ người đàn ông của gia đình đi vào nhà. Ở Hongkong đúng thật là anh không dám mặc như vậy đứng hít thở không khí trong sân. Lâm Vu Hồng dậy cùng lúc với anh đanh cầm máy tính bảng xem tin tức, cũng đang mặc áo may ô và quần ngủ. Trên bàn có trà nóng và bánh nướng, bánh nướng là do Lâm Vô Ý làm tối qua. Nơi này đều chỉ có báo tiếng Pháp, đối với hai người thích đọc báo buổi sáng sau khi ngủ dậy mà nói, chỉ có ôm máy tính bảng mới biết được tin tức trong nước và quốc tế.
Lâm Vu Chi ngồi xuống ghế sofa, nói: “Điện thoại của ba anh. Khổng gia mời một người từ Mỹ về giúp họ giải quyết nợ nần. Em đoán là ai?”
Cho tới giờ Lâm Vu Chi không phải là người đánh đố người khác, hiển nhiên đã bị người nào đó làm ảnh hưởng.
Lâm Vu Hồng buông máy tính bảng, qua một lát, anh nói: “Hình như Khổng gia có một người con riêng luôn sống ở Mỹ, không phải người con riêng này chứ?”
Lâm Vu Chi cho Lâm Vu Hồng một ánh mắt thông minh, nói: “Người này không đơn giản. Taylor Redmond.”
“Hắn?” Lâm Vu Hồng kinh ngạc. “Hắn là con riêng của Khổng gia?”
“Anh cũng vừa mới biết.” Lâm Vu Chi cũng kinh ngạc giống vậy.
Lâm Vu Hồng nhướng mi: “Xem ra gen của Khổng lão thái gia vẫn được di truyền tốt.”
Lâm Vu Chi bị câu nói đùa này làm cho bật cười: “Vu Hồng, em bị Vô Ý làm ảnh hưởng rồi, cũng biết nói đùa.”
“Có lẽ vậy.” Nhìn nụ cười rất hiếm khi có được của Lâm Vu Chi, anh vạch trần: “Chẳng phải anh cũng vậy?”
Lâm Vu Chi thu hồi nụ cười: “Có lẽ.”
Nếu như nói Lâm gia là nhà giàu hạng nhất ở Hongkong, thì Khổng gia kia chỉ có thể được tính là hạng bốn. Nhưng Khổng gia vốn đã sinh ra và lớn lên ở Hongkong, lịch sử gia tộc có thể ngược dòng về trăm năm trước. Nhưng cũng giống như những vương triều vào thời kỳ cuối cùng, con cháu của Khổng gia tiêu xài hoang phí và số lượng hậu duệ giảm bớt nhiều, hai thế hệ trong Khổng gia hiện tại không có tài cán về kinh thương, Khổng gia đã không còn được như xưa, hiện giờ lại nợ nần chồng chất, cách không xa với con đường phá sản. Lĩnh vực chính trong chuyện làm ăn của Khổng gia là về khách sạn, ẩm thực, không có quan hệ hợp tác với Lâm gia.
Qua một lát, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đồng thời lên tiếng: “Thu mua cổ phiếu của Khổng gia.” Tiếp đó, hai người lập tức gọi điện thoại cho cấp dưới của mình. Lâm Vu Chi còn gọi thêm cho dượng của mình một cuộc điện thoại khác. Nếu Taylor Redmond thật sự là con riêng của Khổng gia, vậy thì cổ phiếu của Khổng gia nhất định sẽ tăng vọt, họ muốn tận dụng hết khả năng để thu mua số cổ phiếu của Khổng gia trước khi Redmond làm chủ Khổng gia, sử dụng một câu của người nào đó – Tiền luôn chê ít mà!