Vô Ý Vi Chi

Chương 64 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Trong số năm người, ký ức ngồi xe lửa của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng có thể ngược dòng về hai mươi mấy năm trước. Họ ra ngoài, hoặc là ngồi ô tô, hoặc là ngồi máy bay, mấy thứ như xe lửa có khoảng cách vô cùng vô cùng xa với họ. So sánh với hai người, Lâm Vu Chu làm công việc chụp ảnh và Thẩm Tiếu Vi mới đi du học nước ngoài trở về đã từng ngồi xe lửa không ít lần. Lâm Vô Ý rất thích ngồi xe lửa, thích ngắm phong cảnh ven đường, thích tự ghi chép lại những tâm tình của mình trên xe lửa. Đối với những người thanh niên của giới văn nghệ như cậu, ngồi xe lửa là một loại thoải mái, đối với những người bận rộn cuồng công việc, ngồi xe lửa là lãng phí thời gian. Bất quá giờ phút này, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều nguyện ý bước chậm lại để đi cùng người yêu văn nghệ nào đó.



Lâm Vu Hồng vốn định bao cả một toa xe, nhưng bị Lâm Vô Ý lấy lý do lãng phí để ngăn cản. Những con người muôn hình muôn vẻ trên xe lửa cũng chính là một phần linh cảm đó. Kết quả thỏa hiệp cuối cùng chính là năm người cùng mua một vé xe hạng nhất. Thời gian gần đây chính là lúc để thưởng thức cỏ huân y đang vào mùa nở rộ, ngoại trừ toa xe hạng nhất ra, những toa khác đều chật ních người. Bất quá, cho dù là vậy, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng có chút không quen, nhưng thấy dáng vẻ hăng hái của người nào đó, bọn họ nhẫn nại.



Lâm Vô Ý là đặc biệt kéo mấy người cùng ngồi xe lửa. Cậu chưa bao giờ có quan niệm giàu nghèo, chỉ hy vọng mấy cháu trai của mình cũng có thể ngẫu nhiên buông bỏ thân phận nhà giàu của mình để hưởng thụ một chút lạc thú của người thường. Mọi chỗ ngồi đều là hai hàng ghế liền kề nhau, ai cũng không muốn ngồi một mình, cũng đều muốn ở cùng Lâm Vô Ý, năm người liền dứt khoát ngồi ở cạnh quầy bar, vừa ăn uống vừa nói chuyện vừa nhìn cảnh sắc xuất hiện nhanh ngoài cửa sổ. Lâm Vô Ý nổi hưng trí lên, vẽ tranh lên giấy ăn. Vẽ đầu một con mèo, vẽ một khuôn mặt lãnh khốc đang cầm cameras, khi cậu vẽ bức tranh thiếu niên mèo liền bị đối phương kháng nghị: “Cậu nhỏ, cháu không muốn đáng yêu như thế.”



“Nhưng tôi thích mà.”



“Cháu không muốn.”



Thẩm Tiếu Vi rất buồn bực, chỉ trước mặt người này anh mới có thể “đáng yêu” như thế!



Năm người đàn ông phương Đông khí chất không giống nhau đã dẫn tới sự chú ý của những hành khách khác, nhất là “thiếu niên” vóc dáng nhỏ bé bị bốn người còn lại “vây quanh” lại càng khiến cho những vị khách nam khác thường liếc nhìn. Lâm Vu Hồng nhíu mi, xem ra cần phải bao cả toa xe mới được.



Lâm Vô Ý không quan tâm người khác nhìn cậu chăm chú, hoặc là nói cậu đã quen rồi. Cậu nghiêng đầu, tựa lên vai cháu trai ngoại, nói về phía xa xăm: “Tôi chỉ ngồi xe lửa với ông ngoại cậu đúng một lần, chính là cái năm tôi mới đến Pháp học đó. Lúc đó ba sang Pháp thăm tôi, cũng là lần duy nhất ba sang Pháp thăm tôi. Tôi và ba ngồi xe lửa đi Marseilles, đến viện bảo tàng mỹ thuật tạo hình với ba, tản bộ ở bến tàu với ba, lúc ba đi luôn dặn dò tôi không ngớt rằng tôi phải nghe lời, phải ngoan ngoãn ở trong trường học, không được chạy loạn. Tôi đặc biệt nhớ những nơi ba đi cùng tôi, thế nhưng ba không chạy được, tôi cũng không dám để ba chạy theo tôi. Tiếu Vi, nếu các cậu muốn có con phải có sớm một chút, như vậy cậu có thể cùng “lớn lên” với con cái, có thể đi cùng con rất nhiều nơi, có thể để lại rất nhiều kỷ niệm cho con cái. Ông ngoại cậu để lại cho tôi quá ít kỷ niệm.”



Thẩm Tiếu Vi ôm chặt người bên cạnh, cười đáp ứng: “Trước 35 tuổi cháu sẽ có con.” Sau đó giao cho cậu.



“35 là muộn rồi.”



“Vậy thì 30 tuổi.”



“Được.”



Lâm Vu Chi ngồi ở một bên khác của Lâm Vô Ý nói: “Ethan, Ryan và Andrew đều không có mẹ, tôi và Vu Hồng lại bận, cậu phải để lại nhiều kỷ niệm cho chúng nó với trưởng bối.”



Lâm Vô Ý bất mãn nhìn sang: “Cậu quá nghiêm khắc với Ethan đó.” Tiếp đó câu nhìn về phía Vu Hồng, lên án: “Cậu cũng vậy. Cậu phải thường xuyên về nhà chơi với bọn trẻ.”



“Tôi bận rộn nhiều việc.” Lâm Vu Hồng không chút nào áy náy nói: “Giao cho cậu.”



“Các cậu làm ba ba như vậy là không đúng!”



Nào biết, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu cũng trăm miệng một lời: “Con của tôi/ cháu sau này cũng giao cho cậu!”



“Trẻ con không có mẹ rất đáng thương đó!”



“Chúng nó có ông chú nhỏ/ ông cậu nhỏ là đủ rồi!”



Lâm Vô Ý không thể tin nổi nhìn cháu nội (Vu Chu) và cháu ngoại: “Các cậu cũng không định kết hôn?”



Lâm Vu Chu lãnh khốc hỏi: “Kết hôn có gì tốt?”



“Rất nhiều cái tốt!” Lâm Vô Ý mở miệng muốn dạy dỗ cháu nội và cháu ngoại, kết quả: “Á, cái tốt, rất nhiều.”



“Ví dụ?”



“Ví dụ…” Ôi ôi ôi, sao có thể khi dễ cậu như vậy, cậu còn chưa kết hôn mà. Mà buồn bực nhất chính là mẹ cậu và ba cậu cũng không kết hôn.



“Dù sao cũng là rất nhiều!” Người nào đó thể hiện khí thế của trưởng bối.



Thẩm Tiếu Vi nhún vai, không lên tiếng; Lâm Vu Chu tiếp tục chụp ảnh, lấy trầm mặc để trả lời. Lâm Vu Chi nhìn sâu vào người đang tức giận một cái, hỏi: “Muốn ăn hamburger khoai tây chiên không?”


“Vẫn nên đi xem đi, sắc mặt em thật sự không ổn.” Lâm Vô Ý lại hôn Assal, buông cậu ra. Sau đó, cậu chuyển hướng ra phía sau, cười tươi với bốn người, bốn người đi tới.



Lâm Vu Hồng vươn tay với Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý không chút nghĩ ngợi cầm tay đối phương, tiếp đó mặt mày kiêu hãnh giới thiệu: “Đây là Vu Hồng, con trưởng của anh hai tôi.”



“Xin chào, rất vui khi gặp anh.”



Từng người bạn của Lâm Vô Ý đều bắt tay với Vu Hồng, cũng tự giới thiệu mình, bọn họ rất cẩn thận, đều nói bằng tiếng Anh. Lâm Vu Hồng tay trái cầm tay Lâm Vô Ý, tay phải bắt tay với mọi người, thần sắc như thường. Những người bạn của Lâm Vô Ý đều nhìn kỹ bốn người đàn ông đi cùng cậu, nếu không phải đã biết trước thân phận họ, mọi người đều rất khó tin tưởng bốn người này là vãn bối của Lâm Vô Ý. Có mấy người cứ nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, trong mắt hiện lên chút ánh sáng khác biệt.



Sau khi mọi người biết được Vu Hồng, Lâm Vô Ý kéo Lâm Vu Chi đến. Lâm Vu Chi cũng giống Lâm Vu Hồng, dắt tay Lâm Vô Ý, thần sắc thản nhiên.



“Đây là Vu Chi, con trưởng của anh cả tôi.”



“Rất vui khi gặp anh.”



“Tôi cũng rất vui khi gặp mọi người, Vô Ý luôn nhắc tới các anh.”



Giới thiệu Vu Chi xong, Lâm Vô Ý kéo Lâm Vu Chu đến. Vu Chu không nắm tay cậu, mà là ôm vai cậu.



“Đây là Vu Chu, con thứ của anh hai tôi, là em trai Vu Hồng. Joseph và Zoe đều biết cậu ấy, cậu ấy là nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng đó.”



“John Lin tiếng tăm lừng lẫy, tôi biết.”



Oliver thân thiết vươn tay.



“Chào anh, Oliver Joss tiên sinh, thật không ngờ ngài là bạn của Vô Ý.”



Vô Ý? Oliver cười tươi: “Tôi cũng không nghĩ ngài là người nhà của Vô Ý.”



“Vu Chu rất lợi hại đó. Bây giờ là nhiếp ảnh gia chuyên dụng của tôi.” Ngay trước mặt rất nhiều bạn bè, Lâm Vô Ý rất tự nhiên ngửa đầu hôn lên cằm cháu cậu một cái, rất là kiêu hãnh và tự hào.



“Vinh hạnh của tôi.” Trên khuôn mặt lãnh khốc của Lâm Vu Chu mang nụ cười.



Chính vì hai người vừa ôm vừa hôn này mà không khí có chút biến hóa nho nhỏ. Phía bên Lâm gia vẫn rất bình thường, biến hóa nho nhỏ tất nhiên là ở phía đám bạn. Khi mọi người đã biết Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý kéo tay cháu trai ngoại. Thẩm Tiếu Vi cầm tay cậu nhỏ, tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời.



“Đây là Tiếu Vi, con cả của chị tôi, họ Thẩm. Là cháu trai ngoại duy nhất của tôi đó.”



“Cậu nhỏ luôn nói mọi người là những người bạn quan trọng nhất của cậu ấy, hôm nay vừa gặp, tôi đã hiểu rồi. Rất vui khi gặp mọi người.” Thẩm Tiếu Vi chủ động vươn tay.



“Tôi cũng hiểu tại sao Dean nguyện ý ở lại Hongkong, rất vui khi gặp anh.” Bieber là người đầu tiên vươn tay.



Nhìn thấy bạn bè và mấy cháu trai mình gặp mặt vui vẻ, cao hứng nhất chính là Lâm Vô Ý. Nhất là mấy cháu trai của cậu đều ưu tú như thế, cao to đẹp trai như thế, cậu lại tự hào không thôi.



Sau khi Thẩm Tiếu Vi bắt tay lần lượt với từng người, Lâm Vô Ý giơ tay lên: “Vào nhà vào nhà, tôi đói rồi.”



“Bữa tối thịnh soạn đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cậu đến thôi.”



Oliver tươi cười đến dắt tay Lâm Vô Ý giơ lên cao: “Tiệc tối sẽ bắt đầu ngay, có hamburger khoai tây chiên cậu thích nhất.”



“Oliver vạn tuế!”



Lâm Vô Ý hôn lên hai má đối phương, có ba người mang vẻ âm trầm trong mắt, Lâm Vu Chi nhìn Oliver, lại nhìn sang những người khác, trong lòng có chút tính toán. Anh nói ba chữ tiếng Trung với Lâm Vu Hồng bên cạnh: “Hồng Môn Yến.”