Vô Ý Vi Chi

Chương 83 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Xuống lầu không được bao lâu liền chuẩn bị ăn cơm. Vu Huệ và Như Vi đều tới. Hai người nhìn thấy chú nhỏ/ cậu nhỏ đều nhiệt tình ôm ấp. Lâm Vô Ý cũng không hôn hít hai cô cháu gái của mình giống bốn cháu trai, cậu cũng không tự nhận ra được đối với mình bốn người kia không hề giống người bình thường, mà là do bốn người cẩn thận phát hiện. Lâm Vu Huệ đưa Daphne đến đây, vừa nhìn thấy con mèo nhỏ, ba bạn nhỏ đều vô cùng hưng phấn. Mà vừa nhìn thấy ba bạn nhỏ đó, Daphne “meo meo” mấy tiếng rồi không thấy bóng dáng đâu. Trẻ con đều là “sát thủ sủng vật” đó.



Ngồi vào bàn ăn, Lâm Vô Ý cầm bát cơm có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại cười nhẹ, giống như đang hồi tưởng chuyện gì đó. Tâm tình Lâm Vu Hồng rất tốt, thậm chí còn chủ động hỏi mẹ về tình hình của hai đứa con. Lâm Hàn Thiến giật mình không thôi, bà thường xuyên cảm thấy con trai mình căn bản không hề nhớ nó còn có hai con trai.



Lâm Vu Chu ăn một bát cơm, nhìn người như đang đi vào cõi thần tiên, lên tiếng: “Vô Ý, mấy ngày nay cậu có sắp xếp gì không?”



Lâm Vô Ý phục hồi, có chút mờ mịt, Lâm Vu Chu hỏi lại một lần nữa. Lâm Vô Ý lập tức trả lời: “Ở nhà với bọn trẻ con. Tôi muốn viết một kịch bản, vẫn đang suy nghĩ.”



“Kịch bản? Định viết về đề tài gì?” Lâm Chiếu Trinh vừa nghe xong rất có hứng trí hỏi. Những người khác đều ngừng đũa. Lâm Vô Ý cười, thêm vài phần thương cảm: “Em muốn viết một kịch bản về “ba”, rồi mới để Vu Chu tìm người quay.” Tiếp đó, cậu buông bát vươn tay: “Anh cả, anh hai, chị, em muốn anh chị tài trợ.”



Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh vốn cũng trỗi dậy thương cảm vì lời cậu nói nhất thời đều cười. Lâm Chiếu Đông nói: “Cần bao nhiêu tiền, anh cả tài trợ hết.”



Lâm Chiếu Vũ là ngắn gọn nhất: “Em cứ viết.”



Lâm Chiếu Trinh yêu thương nói: “Em muốn quay cái gì cứ nói với chị là được rồi. Chỉ là đừng thức đêm nhiều quá, không tốt cho thân thể.”



“Gần đây em thức đêm rất ít, chỉ là buổi sáng vẫn không dậy được.” Lâm Vô Ý được cả nhà vây quanh cảm thấy mình thật hạnh phúc, rất hạnh phúc.



Lâm Vu Chu nói: “Tôi sẽ mời đạo diễn nổi tiếng nhất Hongkong đến quay.”



Lâm Vô Ý gật đầu hai, nhắc nhở: “Nếu có người hỏi, cậu cứ nói là dùng số tiền lớn để mời Cerf-volant, ngàn vạn lần đừng để người ta nghĩ đến tôi.”



“Yên tâm đi.”



Ethan vẫn luôn trầm tư lúc này lên tiếng: “Ông chú nhỏ, con đem hết tiền tiêu vặt của con cho ông.”



Lâm Vô Ý sửng sốt, rồi mới để đũa xuống, ôm cháu trai nhỏ đang ngồi cạnh mình, một hồi hôn hít yêu thương: “Ethan sao có thể đáng yêu như thế, ngoan như thế chứ.”



Khuôn mặt Ethan vừa được nước miếng của ông chú nhỏ làm lễ rửa tội một lượt dần đỏ bừng.



Đợi Lâm Vô Ý lại bưng bát lên một lần nữa, Lâm Vu Chu nói trước mặt mọi người: “Ngày mai tôi muốn đưa cậu đến công ty của tôi xem.”



Có ba người biểu tình trầm xuống, Lâm Vu Chu làm bộ không nhìn thấy. Tất nhiên Lâm Vô Ý sẽ không nghĩ quá nhiều, cười ha ha nói: “Được. Tôi cũng muốn đến xem “công ty của Vu Chu”. Bất quá cậu phải trải thảm đỏ nha, dù sao tôi cũng là trưởng bối mà.”



“Ha ha…” Mấy lão nhân gia lại được chọc cho cười.



Lâm Vu Chu vẫn chưa nói có trải hay không, nói: “Vậy sáng mai cậu ngủ dậy chúng ta sẽ đi.”



“Được.”



Ethan cũng rất muốn đi cùng ông chú nhỏ, thế nhưng daddy nói, bé không thể luôn dính mãi vào ông chú nhỏ, cho ông chú nhỏ chút thời gian riêng. Ethan cố gắng ăn cơm, bé sẽ nghe lời daddy.



“Ethan, há miệng ~”



Ethan ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt là một con tôm lớn đã được bóc vỏ. Bé lập tức há miệng, con tôm lớn được đút vào. Bên kia, có người cầu xin: “Cậu nhỏ, cháu cũng muốn cậu đút.”



Lâm Chiếu Trinh cười nói: “Con vẫn là trẻ con à, còn muốn được cậu nhỏ đút.”



Thẩm Tiếu Vi không quan tâm: “Coi như con là trẻ con đi.”



“Anh, anh thật dọa người đó.” Thẩm Như Vi rất không muốn thừa nhận người kia là anh trai cô.



Động tác của Lâm Vô Ý thuần thục bóc vỏ cho một con tôm lớn, đứng lên nghiêng người qua, Thẩm Tiếu Vi há miệng, hạnh phúc ăn. Lâm Vô Ý ngồi xuống, ba giây sau đã bóc xong một con tôm khác, chấm nước tương, đút cho chị gái. Lâm Chiếu Trinh kinh ngạc, một tay ôm ngực.



“Chị, em đút cho chị.”



Lâm Chiếu Trinh nhìn em trai, chậm rãi há miệng, con tôm lớn thơm ngon được đút vào, đôi mắt Lâm Chiếu Trinh nhất thời đỏ lên. Bà che miệng gật đầu liên tục: “Ăn ngon, ăn ngon.”



Lại dùng ba giây thần kỳ bóc xong một con tôm, Lâm Vô Ý nhìn chị dâu cả, Lâm Bàng Lệ Vân sửng sốt.



“Chị dâu cả.”
“Vu Chi… đừng thoa sữa tắm cho tôi vội.”



“Chuyện gì?”



“Tôi muốn cậu… sờ tôi.”



Lâm Vu Chi sửng sốt một giây, để sữa tắm xuống, mở vòi hoa sen một lần nữa. Lâm Vu Chi dùng chính tấm lưng của mình để ngăn cản những giọt nước chảy vào mặt Lâm Vô Ý, đăth hai tay lên phần lưng bóng loáng nhẵn nhụi của Lâm Vô Ý, thong thả vuốt ve.



Lâm Vô Ý thoải mái kêu lên: “Meo meo ~~”



Động tác của Lâm Vu Chi dừng lại.



“Tôi biến thành, Daphne rồi.”



Trong mắt Lâm Vu Chi hiện lên ý cười, tiếp tục.



“Vu Chi, cậu có muốn biến, thành Daphne không?”



“Daphne là mèo.”



“À… Vậy, cậu muốn biến thành mèo không?”



“Được.”



Lâm Vô Ý hạnh phúc vùi vào ***g ngực đối phương, nhắm mắt lại, cũng đặt hai tay ra sau lưng Lâm Vu Chi vuốt ve thong thả như đối phương làm với cậu.



“Tôi thích, các cậu sờ tôi.”



“Chúng tôi?”



“Uhm. Cậu và Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi vẫn chưa sờ đâu, không biết có thoải mái không nữa.”



Ánh mắt Lâm Vu Chi thâm trầm, tên kia đã sớm sờ rồi.



“Vu Hồng sờ lúc nào?”



“Trước lúc ăn cơm. Thoải mái lắm.”



“Còn người nào khác sờ cậu như thế không?”



“Không có. Ông nội cậu sẽ giết người đó.”



“Vậy cậu không sợ ông nội cũng giết tôi?”



“Không đâu. Bởi vì tôi thích các cậu sờ tôi. Chuyện tôi thích, ông nội cậu sẽ không phản đối đâu.”



“…”



Tay Lâm Vu Chi chậm rãi di chuyển đến mông Lâm Vô Ý, cái gì đó ở giữa hai chân anh đang ngóc đầu dậy.



“Vu Chi, nơi đó của cậu sưng lên.”



“…”



“Cần tôi giúp cậu không?”



“…!”



__Hết chương 83__