Vô Ý Vi Chi

Chương 84 :

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Hơi lùi lại, tắt vòi hoa sen, giọng nói Lâm Vu Chi khàn tới cực hạn: “Cậu muốn giúp tôi thế nào?”



Đã có vết xe đổ, Lâm Vô Ý chủ động khai ra: “Trong buổi biểu diễn thời trang của Zoe, tôi đi giúp cậu ấy, ở trong phòng vệ sinh có thấy hai người mẫu, uhm, an ủi cho nhau. Sau đó tôi mới biết, dục vọng của đàn ông, có thể dùng tay để giải quyết.”



Tay phải nhẹ nhàng, mang theo một chút thăm dò sờ vào dục vọng đã hăng hái phấn chấn của Lâm Vu Chi, Lâm Vô Ý ngẩng đầu, có chút khát vọng hỏi: “Vu Chi, tôi dùng tay giúp cậu, được không?”



Hầu kết của Lâm Vu Chi chuyển động lên xuống. Anh vươn tay sờ khuôn mặt bóng loáng của Lâm Vô Ý, rồi mới chậm rãi trượt xuống, vuốt ve cổ cậu, bả vai nhẵn nhụi của cậu, thân thể xinh đẹp của cậu.



“Cậu từng giúp người khác, giải quyết chưa?”



Lắc đầu, bàn tay kia của Lâm Vô Ý hơi run rẩy: “Tôi không dám… Ông nội cậu, sẽ cấm túc tôi.”



“Tôi, cậu dám?”



Lâm Vu Chi cầm bàn tay kia của Lâm Vô Ý, để cậu cảm thụ được dục vọng của mình rõ ràng hơn, dục vọng mà mình có vì cậu. Hơi thở của Lâm Vô Ý bất ổn, chỉ cảm thấy cả người khô nóng.



“Cậu sẽ không… coi tôi, là biến thái…” Lâm Vô Ý xụi lơ trong lòng đối phương, đầu óc choáng váng. “Vu Chi… Tôi muốn biết, muốn biết, dục vọng của đàn ông chân chính, là, như thế nào. Thế nhưng, tôi không dám, không dám để người khác biết, bí mật của tôi. Vu Chi… Cậu sẽ, cười tôi sao? Tôi biết, tâm lý của tôi, có một chút, không bình thường.”



“Cậu, từng muốn sờ mấy người Joseph chưa?” Lâm Vu Chi cố khắc chế muốn xoay chuyển eo, nơi này không phải là chỗ tốt để “tán tỉnh”.



“Trước kia, tôi từng tò mò, tò mò, nơi đó của họ, trông thế nào… Không hề nghĩ, sẽ sờ, tôi không dám, tôi sợ họ biết, bí mật của tôi.”



Nắm lấy cằm Lâm Vô Ý, nâng đầu cậu lên, Lâm Vu Chi mang hết những áp lực của mình ấn mạnh vào khóe miệng Lâm Vô Ý, khàn giọng hỏi: “Nếu mấy người Joseph đồng ý cho cậu sờ, cậu sẽ sờ à?”



Lắc đầu: “Không đâu…” Lâm Vô Ý thở hổn hển, vuốt ve cái vật trong tay mà với cậu là vô cùng mới mẻ. “Tôi có, Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi… Tôi không cần, tò mò, về người khác nữa.”



Vậy nếu chúng ta sống cùng nhau, cậu đồng ý không? Lâm Vu Chi nhẫn nhịn muốn hỏi câu này, nói: “Vậy tôi có thể cũng có qua có lại không?”



“Uhm?”



Lâm Vu Chi không giải thích, mà là mở vòi hoa sen, nói: “Dỗ Ethan ngủ trước đã.”



Nhớ ra cháu trai nhỏ còn chờ bên ngoài, Lâm Vô Ý buông tay, vẫn rất ngượng ngùng cúi đầu: “Tự tôi thoa sữa tắm.”



“Tôi thoa cho cậu.”



Đổ sữa tắm vào bông tắm, Lâm Vu Chi dùng động tác rất ôn nhu chà lên thân thể Lâm Vô Ý, nhưng luôn tránh nơi yếu ớt nhất của cậu. Lâm Vô Ý vẫn cúi thấp đầu, nhìn Vu Chi ngồi xổm chà chân cho cậu, nhìn Vu Chi nâng tay cậu lên, ngay cả nách cũng chà tỉ mỉ, khóe mắt cậu nóng lên.



“Vu Chi, sau này, cậu vẫn phải tắm cho tôi.”



“Chỉ cần cậu thích.”



“Tôi thích.”



Thoa xong rồi, Lâm Vô Ý lấy bông tắm: “Tôi thoa cho cậu.”



Lâm Vu Chi xoay người, rất phối hợp. Thật cẩn thận, thật ôn nhu thoa sữa tắm khắp toàn thân cho Vu Chi, Lâm Vô Ý ngẩng đầu, cười thật sâu với đối phương. Lâm Vu Chi mở vòi hoa sen, rất nhanh, dưới lòng bàn chân của hai người xuất hiện đầy bọt. Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, vòng tay ôm thắt lưng đối phương, dựa vào.



“Vu Chi, tôi rất cao hứng.”



“Cao hứng cái gì?”
Lau sạch thứ dịch dinh dính trên tay hai người và trên bụng Lâm Vô Ý, giọng nói Lâm Vu Chi vẫn khàn như trước: “Cậu còn chưa được.”



“Tôi?” Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái. “Tôi tốt lắm mà.”



Lâm Vu Chi cúi đầu, vươn lưỡi.



“A!”



Lâm Vô Ý không còn sức lực chỉ trong nháy mắt. Vội vàng ôm đầu Lâm Vu Chi kéo ra khỏi người mình, đôi mắt Lâm Vô Ý chứa đầy những giọt nước mắt sinh lý, lắc đầu: “Tôi không có cái này, không cần liếm.”



“Cậu có. Nơi này của cậu cũng có cảm giác giống tôi.” Liếc mắt đến con trai nằm trên sofa vẫn chưa bị họ đánh thức, Lâm Vu Chi định tiếp tục.



Lâm Vô Ý khép hai chân lại, liên tục lắc đầu, có chút khổ sở nói: “Không có đâu. Bác sĩ nói tôi không thể sinh con, không có, cái kia của Vu Chi.” Kỳ thực, Lâm Vô Ý vốn không hiểu biết về “chuyện giường chiếu” luôn cảm thấy dùng miệng là một việc vũ nhục người khác, không hề biết hành động này trên giường là rất bình thường. Đương nhiên, cậu cũng không coi chuyện này thành “chuyện giường chiếu”.



Lâm Vu Chi cũng không biết suy nghĩ của Lâm Vô Ý, nhưng anh biết người nọ có thể lên cao trào, chỉ là anh sẽ không nói cho đối phương biết Vu Chu và Tiếu Vi đã từng lén làm gì. Ngay vào lúc Lâm Vu Chi đang nghĩ phải làm sao để đối phương tiếp nhận, ngoài phòng, có người gõ cửa.



Thân mình Lâm Vô Ý chấn động, trên mặt hiện lên vẻ khẩn trương, có phải bị người khác nghe thấy không? Lâm Vu Chi đưa áo tắm của Lâm Vô Ý cho cậu, anh cũng khoác áo của mình rồi xuống giường.



“Ai?”



“Em.”



Vu Hồng? Động tác mặc áo của Lâm Vô Ý dừng lại. Lâm Vu Chi mặc áo xong ra mở cửa, Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ, vẫn là ngoan ngoãn mặc áo tắm vào.



Mở cửa, Lâm Vu Chi hỏi: “Chuyện gì?”



Lâm Vu Hồng nhìn thoáng qua trong phòng, lạnh giọng: “Em tìm Vô Ý.”



Lâm Vô Ý xốc chăn xuống giường, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, chồi non vẫn đang trong cơn động tình cọ vào áo tắm, cậu khẽ kêu một tiếng, lại ngồi xuống giường.



Lâm Vu Chi không quan tâm Lâm Vu Hồng, nhanh chóng quay về giường đỡ Lâm Vô Ý: “Sao vậy?”



Lâm Vô Ý lắc đầu: “Không biết… Chân mềm nhũn…” Thân thể, là lạ.



Lâm Vu Hồng không mời tự vào, đi thẳng đến giường kéo Lâm Vô Ý vào ngực mình, rồi mới bế ngang lên: “Em tìm Vô Ý có chút việc.” Lần này, lại cọ vào bộ vị kia, Lâm Vô Ý không nhịn được, sắc mặt ửng hồng.



Lâm Vu Chi nhíu mi: “Vô Ý không thoải mái.”



Lâm Vô Ý thở hổn hển vài tiếng, nhìn nơi đã bị áo tắm che mất, khó hiểu: “Nơi đó, thật kỳ quái.”



Ánh mắt Lâm Vu Chi thay đổi, của Lâm Vu Hồng cũng thay đổi.



“Anh ngủ trước đi.”



Bỏ lại một câu, Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý đi, Lâm Vu Chi bước theo một bước, dừng lại. Nói phía sau Lâm Vu Hồng: “Lát nữa đưa Vô Ý về.” Nói rõ đêm nay người này là của anh.



Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn Vu Chi, Lâm Vu Hồng bước tiếp: “Anh đừng khóa cửa.” Rồi mới nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi thở ra một hơi, đi đóng cửa. Xoay người, nhìn chiếc giường lớn lộn xộn và cái khăn kia, anh thản nhiên nở nụ cười. Tiếp đó, anh nhíu mi lại, sao Vu Hồng xuất hiện trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ là nghe thấy động tĩnh trong phòng? Ngẫm nghĩ, Lâm Vu Chi quyết định sửa lại toàn bộ phòng ngủ của nhà cũ một lần, phải cách âm hoàn toàn. Anh cũng không biết, Lâm Vu Hồng bị dục vọng tra tấn cả đêm đã đứng ngoài phòng anh từ rất lâu.



__Hết chương 84__