Vô Ý Vi Chi

Chương 89 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Buổi chiều ngủ khoảng hơn hai giờ, sau khi tỉnh lại thân thiết với Vu Chu một lát, lúc này Lâm Vô Ý mới về nhà cùng Vu Chu. Vừa về tới nhà, Ethan đã rất nhiệt tình chạy ra nghênh đón, trong tay vẫn cầm bản vẽ. Lâm Vô Ý bế Ethan, cho cháu trai nhỏ hai nụ hôn vào má, cười ha ha vào nhà.



Mọi người trong nhà đều ở đây. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng vừa nhìn sắc mặt Lâm Vu Chu, đã biết hôm nay anh đưa đối phương đi làm gì. Tâm tình Lâm Vu Chu vô cùng tốt, đến ngồi trong phòng khách, so sánh với tâm tình tốt của anh, Thẩm Tiếu Vi có chút nặng nề hơn. Đối mặt với ánh mắt khát vọng của cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý mang bản vẽ lên lầu. Ethan ngày mai mới có thể đọc chương truyện tiếp theo chỉ biết lo lằng chờ đợi, không thể nhìn lén từ đằng sau.



Thấy Lâm Vô Ý lên lầu một mình, Thẩm Tiếu Vi tiếp nhận cốc nước chanh người hầu định mang lên lầu, cũng lên theo. Lâm Vu Chu dùng ánh mắt hỏi hai ông anh tên kia bị làm sao, ba mẹ đều ở đây, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng không tiện trả lời, bất quá rõ ràng tâm tình của hai người rất tốt.



Mới rửa tay xong, đã có người gõ cửa, Lâm Vô Ý đi ra phòng tắm, cửa mở. Nhìn thấy người vào, cậu cười nghênh đón: “Cám ơn nha, Tiếu Vi.”



Thẩm Tiếu Vi đặt cốc nước lên bàn, mở rộng hai cánh tay ôm người đi đến, rồi mới cúi người, bế người kia lên, đặt cằm lên bả vai đối phương, không nói gì. Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý dần thu hồi, ôm đối phương: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cưng à?”



Cưng à… Thẩm Tiếu Vi bất mãn siết chặt hai tay. “Cậu nhỏ, cậu bất công.”



A! Cậu lại làm Tiếu Vi thương tâm rồi. Lâm Vô Ý vội vàng sờ soạng: “Thực xin lỗi. Hôm nay cậu nhỏ về muộn.”



“Không phải cái này.”



Vậy là cái gì? Lâm Vô Ý đưa tay chạm vào mặt Tiếu Vi, hơi lùi lại, nhìn Tiếu Vi hỏi: “Vậy là cái gì? Cháu nói cho cậu nhỏ, nhất định cậu nhỏ sẽ sửa.”



Thẩm Tiếu Vi cũng không nói thẳng là cái gì, chỉ nói: “Cháu rất khổ sở.”



“Tiếu Vi…” Lâm Vô Ý cực kỳ tự trách. “Nói cho cậu nhỏ, cậu nhỏ làm cháu khổ sở thế nào? Nhất định cậu nhỏ sẽ sửa.”



Thẩm Tiếu Vi ôm người kia vào lòng một lần nữa, trầm mặc một hồi, anh buồn bực nói: “Lúc ông ngoại lâm chung đã nói với cậu cả và cậu hai, nếu anh họ cả và anh họ Vu Hồng không kết hôn, sẽ giao cậu cho mấy anh ấy chăm sóc. Không hề nghĩ đến cháu. Sau khi cậu nhỏ về, cũng tốt với anh họ cả và anh họ Vu Hồng hơn với cháu. Cháu rất khổ sở.”



Hai mắt Lâm Vô Ý trừng lớn, lúc ba lâm chung, đã giao cậu cho Vu Chi và Vu Hồng? Thẩm Tiếu Vi nhận ra cậu khiếp sợ, rất buồn bực: “Cậu nhỏ, cậu cũng là của cháu, cậu không thể chỉ cần mỗi anh họ cả và anh họ Vu Hồng. Cháu cũng sẽ không kết hôn, lúc ông ngoại lâm chung cũng đặt tay cậu nhỏ vào tay cháu.”



Hóa ra ba… đã sớm giao cậu, cho họ rồi… Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, hai tay đang ôm Tiếu Vi tăng thêm sức. Vẫn không nghe thấy đối phương trấn an anh như trước đây, Thẩm Tiếu Vi vốn đang làm nũng thật sự khổ sở.



“Tiếu Vi…” Tay Lâm Vô Ý tiến vào trong áo sơ mi cháu trai ngoại, nhẹ nhàng vuốt ve. “Cậu, yêu tôi không?”



“Yêu!” Hơi thở của Thẩm Tiếu Vi nhất thời bất ổn, khẽ hôn vành tai đối phương.



“Yêu bao nhiêu?”



“Rất yêu, chưa từng yêu người nào như thế. Muốn thời thời khắc khắc có thể nhìn thấy người đó, muốn người đó hôn cháu, muốn người đó nói, người đó cũng yêu cháu.”




Người nước ngoài?



Redmond?



Trong lòng bốn người đồng thời xuất hiện một cái tên. Lâm Vu Chi đặt đũa xuống: “Đưa vào phòng khách.”



“Vâng.”



“Các con đi xem là ai.” Lâm Chiếu Đông lên tiếng.



Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều để đũa xuống, cùng ra phòng khách với Lâm Vu Chi. Bốn người đợi trong phòng khách không được một lát, một người đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm gần như che khuất nửa khuôn mặt đi vào. Vừa nhìn thấy cậu, bốn người có nghi hoặc, có kinh ngạc.



Đối phương tháo kính râm xuống, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt màu xanh, thoạt trông lung lay sắp đổ.



“Assal?”







Lâm Vô Ý đang vẽ truyện đến nỗi cả cơm cũng không ăn, vừa nghe thấy Assal đến đây một mình, lập tức chạy từ trên lầu xuống. Vừa thấy Assal, cậu hít một hơi lạnh. Assal vẫn lảo đảo vài bước rồi nhào vào ngực cậu, ôm chặt cậu.



“Dean… Dean…”



Assal vùi mình vào người Lâm Vô Ý, toàn thân run rẩy. Lâm Vô Ý sợ hãi, đỡ Assal lên lầu, Assal lại kêu lên vài tiếng, không bước đi nổi.



“Assal, em có chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Đừng làm anh sợ, Assal!” Lâm Vô Ý kích động nhìn bốn người. Lâm Vu Hồng lập tức bảo quản gia gọi bác sĩ riêng đến đây, Lâm Vu Chu cũng đến đỡ Assal, cõng cậu lên. Assal rất suy yếu, không cự tuyệt Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý nhìn Vu Chu lên lầu, xoay người muốn đi, Lâm Vu Chi ngăn cậu lại: “Muốn làm gì để tôi làm, cậu ở cùng Assal, tình huống cậu ta trông không tốt lắm.”



“Hình như Assal bị sốt, cậu mang cốc nước đến.”



“Được.”



Cũng không quản nhiều như vậy, Lâm Vô Ý chạy nhanh lên lầu. Thẩm Tiếu Vi bế Ethan đang tò mò đi, Lâm Vu Chi đi rót nước, Lâm Vu Hồng cũng lên lầu.



__Hết chương 89__