Vô Ý Vi Chi

Chương 90 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Bên giường, Lâm Vô Ý đỡ Assal, giúp cậu uống nước. Sau khi Assal bỏ mũ ra liền để lộ một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Lâm Vô Ý có thể cảm nhận được rõ ràng cơn sốt cao từ cơ thể cậu truyền ra. Đút cho Assal uống hai cốc nước, Lâm Vô Ý đỡ cậu nằm xuống. Assal cầm tay Lâm Vô Ý, không cho cậu đi. Assal rất hướng nội, Lâm Vô Ý nói với bốn người ở đây: “Các cậu ăn cơm trước đi.”



“Bác sĩ sẽ đến rất nhanh, có việc gì gọi chúng tôi ngay.” Nói một câu, Lâm Vu Chi ra ngoài cùng ba người. Đóng cửa, Thẩm Tiếu Vi hơi nghi hoặc, hỏi nhỏ: “Không phải Assal bị Crowe đuổi ra khỏi nhà chứ?”



“Chờ Vô Ý hỏi xem là chuyện gì.” Lâm Vu Chi cũng rất nghi hoặc.



Bốn người xuống dưới ăn cơm, bất quá cả bốn đều chẳng còn tâm tình ăn uống. Lâm Chiếu Vũ hỏi sau khi bốn người vào nhà ăn: “Chuyện gì vậy? Người bạn kia của Vô Ý đến từ đâu?”



Lâm Vu Hồng ngồi xuống nói: “Là bạn ở Mỹ của Vô Ý, tên là Assal. Bọn con cũng không biết là chuyện gì, Vô Ý đang hỏi.”



Những người khác nghe xong, cũng không hỏi lại. Lâm Chiếu Vũ nói: “Lát nữa nếu Vô Ý vẫn không xuống dưới, các con mang cơm lên cho cậu ấy. A Sinh nói hình như người kia bị bệnh, ba bảo phòng bếp nấu chút cháo cho cậu ta uống.”



Lâm Vu Chi trả lời: “Assal bị sốt, nấu cháo là tốt nhất.”



Trên lầu, Lâm Vô Ý một tay nắm tay Assal, một tay dùng khăn lau mặt cho cậu, ôn nhu hỏi: “Assal, nói cho anh biết, có chuyện gì vậy? Là chuyện gì thế? Có phải người nhà em lại tìm đến em gây phiền toái không?” Lâm Vô Ý rất lo lắng, Crowe tuyệt đối sẽ không để một mình Assal chạy đến một nơi xa như Hongkong. Hoặc là nói, Assal tuyệt đối sẽ không rời khỏi Crowe nửa bước.



Assal lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, trông như rất tuyệt vọng. Môi cậu run rẩy, nói nhỏ: “Crowe… không cần em… Em, làm sai một chuyện… Anh ấy, không cần em…”



Lâm Vô Ý cảm thấy chấn động, cậu lau nước mắt cho Assal, vẫn rất ôn nhu nói: “Sao Crowe lại không cần em chứ? Em là Assal quan trọng nhất của cậu ấy mà. Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì? Assal, nói cho anh biết, có anh ở đây.”



“Dean…” Assal khóc thành tiếng, Lâm Vô Ý cúi người ôm cậu, vỗ nhẹ: “Có anh ở đây, anh ở đây… Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì. Assal của anh, nói cho anh biết.”



“Dean… Cứu em với… Cứu em với…” Assal giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, khẩn cầu: “Anh ấy không cần em… Em chết mất… Em chết mất…”



“Cậu ấy sẽ không thể không cần em, Assal là thiên sứ, cậu ấy sẽ không thể không cần em. Nói cho anh biết đi, cưng à, cho anh biết đi.” Lời nói ôn nhu của Lâm Vô Ý cho Assak thêm hy vọng, cậu ra sức cắn môi, nói nhỏ bên tai Lâm Vô Ý: “Dean… Em yêu anh ấy… Em, rất yêu anh ấy… Anh ấy là, tất cả của em… Dean, anh ấy, là tất cả của em…”



Hai mắt Lâm Vô Ý trừng lớn, tim lỡ mất nhịp đập.



“Em không kìm nén được… Em biết, người anh ấy yêu, là anh… Thế nhưng, em không kìm nén được…”



“Em bỏ thuốc… vào trong rượu của anh ấy… Em để anh ấy, làm tình, cùng em… Dean… Anh ấy không cần em… Anh ấy không cần em…”



Thân thể Assal run rẩy kịch liệt, Lâm Vô Ý vội vàng áp chế nỗi kinh sợ trong lòng để vuốt ve cậu, hôn cậu, trấn an cậu: “Không đâu, không phải đâu, Crowe sẽ không thể không cần em. Assal, Assal của anh, em chỉ yêu cậu ấy, em không làm sai chuyện gì cả, cưng à, đừng sợ, đừng sợ…”



Thân thể Assal giật nảy một cái, rồi mới kéo mạnh quần áo Lâm Vô Ý khóc đến tê tâm liệt phế. Cậu rất cần một người nói cho cậu biết, tình yêu của cậu không phải là sai, cậu, chỉ yêu anh ruột của mình thôi, tình yêu của cậu, không phải là sai.




“Vô Ý, Assal làm sao vậy?”



Sau khi Lâm Vô Ý ăn cũng tạm ổn, Lâm Vu Hồng hỏi.



No bụng rồi, suy nghĩ của Lâm Vô Ý cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều. Nhìn trái nhìn phải, không có người ngoài, cậu dựa sát vào ba người, mất hứng nói: “Assal yêu Crowe, còn hiến mình cho Crowe nữa, ai ngờ Crowe lại tức giận với cậu ấy, còn vứt cậu ấy lại một mình. Assal rất thương tâm, liền tới tìm tôi. Cậu ấy bị thương, rất nghiêm trọng, tôi lại không thể đưa cậu ấy đến bệnh viện được.”



Thần sắc ba người là sự chấn động rõ ràng, tiếp đó, ba người nhìn chằm chằm vào Lâm Vô Ý, muốn xem cậu có cảm giác bài xích nào không. Nào biết, Lâm Vô Ý cho ra một câu làm họ vừa vui vừa giận.



“Cũng là các cậu tốt nhất, sẽ không để tôi thương tâm đâu. Bất quá nhìn bộ dáng Assal thế này, tôi thấy sờ là tốt nhất.”



Lâm Vu Hồng lập tức bày tỏ thái độ: “Crowe là Crowe, chúng tôi là chúng tôi, cậu không thể vì chuyện Crowe làm Assal bị thương mà phủ định “năng lực” của chúng tôi.” Chuẩn xác mà nói, là kỹ thuật.



Lâm Vô Ý nhìn ba người, qua một lát, vẫn là câu kia: “Sờ là tốt rồi.”



“Vô Ý, tôi về rồi.”



Lâm Vu Chu đi mua thuốc đã trở về. Lâm Vô Ý không ăn nữa, cầm thuốc đi luôn. Nhìn cậu vội vàng rời đi, Thẩm Tiếu Vi phẫn nộ: “Em khinh Crowesus Aton.”



“Chuyện gì vậy?” Lâm Vu Chu vẫn không hiểu rõ mọi chuyện lắm liền hỏi.



Thẩm Tiếu Vi vô tội hàm oan khóc không ra nước mắt: “Anh ta hại chết chúng ta rồi.”







Dựa theo lời chỉ dẫn, Lâm Vô Ý cẩn thận bôi thuốc cho Assal. Assal đau đến nỗi cứ hít mạnh từng hồi, trái tim Lâm Vô Ý cũng thít chặt lại theo từng âm thanh hít vào của cậu. Cũng may thuốc rất tốt, sau khi bôi thuốc xong chỗ đó của Assal không còn chảy máu nữa. Assal cũng bớt sốt không ít, Lâm Vô Ý đút cho cậu ba bát cháo nhỏ, rồi mới dỗ cậu ngủ tiếp.



Ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt suy yếu đến mức tái nhợt của Assal, Lâm Vô Ý nghĩ đến mình. So sánh với Assal, cậu thực sự rất may mắn, rất hạnh phúc. Trong cái nhìn của cậu, mọi tình yêu trên thế giới này đều rất tốt đẹp. Cho nên cậu chưa bao giờ để ý tính hướng trong tình yêu của các bạn cậu là gì. Chỉ cần họ không lạm tình, không đùa giỡn với tình cảm, cậu đều có thể tiếp nhận. Cũng bởi vậy, trên chuyện tình cảm với Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, cậu cũng không vẫy vùng nhiều lắm, bởi vì thích, cho nên tiếp nhận. Dù ba có cấm túc cậu, cậu cũng sẽ trung thành với trái tim mình. Nhưng trên thực tế, không phải người nào cũng có thể tiếp nhận được loại tình cảm phạm vào thế tục và luân lý như cậu.



Nhưng chẳng lẽ cứ nhìn Assal tiều tụy như vậy đến lúc tan biến sao? Cậu hiểu rất rõ Assal không muốn rời ra Crowe đến thế nào, hiểu rõ Crowe quan trọng với Assal ra sao. Sờ khuôn mặt gầy yếu của Assal, Lâm Vô Ý cúi người, in một nụ hôn ôn nhu vào giữa trán cậu.



Xác định Assal có thể ngủ một giấc đến tận sáng, Lâm Vô Ý cầm di động ra ngoài. Không đi xuống lầu tìm bốn người kia, cậu vào phòng cách vách, bấm điện thoại cho Crowe. Mà điện thoại của Crowe vẫn đang trong trạng thái tắt máy. Lâm Vô Ý nhìn chằm chằm vào cái di động không kết nối được, rất mất hứng. Hiện tại Assal cần nhất không phải là mình, mà là Crowe đó. Vậy mà tên Crowe này còn dám tắt di động, quá đáng rồi đấy!



__Hết chương 90__