Vô Ý Vi Chi

Chương 91 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Tình huống của Assal thế này, buổi tối khẳng định Lâm Vô Ý không thể ngủ cùng Vu Hồng, Lâm Vu Hồng cũng tỏ vẻ hiểu rõ. 10 giờ tối, Lâm Vô Ý đến phòng ngủ của Ethan trước để dỗ bé ngủ. Ethan đồng ý ngủ một mình, bất quá phòng ngủ vẫn ở ngay sát phòng của daddy. Trong phòng vẫn chưa thay đồ dùng dành cho trẻ em, vốn dĩ Lâm Vô Ý định đưa Ethan đi chọn mua, hiện tại chỉ sợ không có thời gian. Ethan không lo lắng, tuy rằng daddy và ông nội bà nội có thể dẫn bé đi, nhưng bé không muốn, bé muốn ông chú nhỏ dẫn bé đi.



Ngủ trong câu chuyện của ông chú nhỏ, Ethan hạnh phúc ngủ say. Cho Ethan hai nụ hôn như thường lệ, Lâm Vô Ý đặt bản vẽ bên cạnh gối của Ethan. Ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt khi ngủ vô ưu vô lo của Ethan, Lâm Vô Ý thở dài. Cậu hy vọng Assal sẽ thật tốt, cũng hy vọng Crowe thật tốt. Crowe tức giận như thế cậu có thể hiểu được, nhưng thật sự tình huống của Assal rất không xong, nói thật, Lâm Vô Ý cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất. Chuyện duy nhất cậu có thể làm trước mắt chính là để Crowe nói chuyện rõ ràng với Assal, dù sao cũng đã nhiều năm như thế, từ trước đến nay Crowe đều ở chung với Assal, có thể dùng hình ảnh nương tựa vào nhau để hình dung quan hệ của hai người. Nhưng hiện tại… Aizzz…



Cửa mở, Lâm Vô Ý quay đầu lại nhìn. Người vào đóng cửa lại, đi đến bên giường, rất tự nhiên cúi xuống hôn vào khóe miệng cậu một cái, rồi mới ngồi phía sau cậu, vòng một tay ôm thắt lưng cậu.



Lâm Vô Ý cầm bàn tay người nọ ôm cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu xem Ethan ngủ thật say. Trẻ con vẫn là vô ưu vô lo nhất.”



“Cậu buồn phiền cái gì?” Tay kia của Lâm Vu Chi cũng ôm thắt lưng Lâm Vô Ý.



Lâm Vô Ý nhăn mặt nhăn mũi: “Rất nhiều buồn phiền.”



“Ví dụ?”



“Uhm, nhiều lắm.”



“Là gì?”



Lâm Vô Ý nghiêng người, nhìn khuôn mặt thành thục ổn trọng của Vu Chi, cậu theo thói quen đưa tay vuốt ve rồi chọc chọc cằm đối phương, hỏi: “Vu Chi, tại sao cậu lại hôn tôi? Sờ tôi? Cậu không có áp lực tâm lý sao?”



Lâm Vu Chi suy nghĩ vấn đề này rất nghiêm túc, rồi cũng trả lời nghiêm túc: “Tôi là một người đàn ông thành thục, trên cơ bản sẽ không làm ra chuyện theo cảm tính. Nếu tôi đã muốn làm, tôi phải nghĩ kỹ xem nên làm thế nào, cho nên không tồn tại áp lực tâm lý. Tôi thấy chuyện tình cảm giữa chúng ta là kết quả của việc thuận theo sự phát triển tự nhiên.” Tiếp đó, anh hỏi: “Hay cậu có áp lực?”



Lâm Vô Ý cười: “Nếu tôi có áp lực sẽ không cho các cậu sờ.”



Biết cậu đang buồn phiền cái gì, vì không muốn làm ồn đến con trai, Lâm Vu Chi hạ giọng: “Chuyện của Crowe và Assal phải do chính họ giải quyết. Crowe không giống chúng tôi, chúng tôi có tình cảm với cậu trước mới có những tiếp xúc trên thân thể. Tôi nghĩ trước đây Crowe cũng chỉ đơn giản coi Assal là em trai. Để anh ta phát sinh quan hệ thân thể với em trai ruột dưới tình huống không tự nguyện, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không thể tiếp nhận.”



Lâm Vô Ý nghiêng đầu, gối lên vai Vu Chi, nói yếu ớt: “Tôi biết. Thế nhưng di động của Crowe vẫn đang tắt máy, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy cũng không được. Nếu chuyện này không được giải quyết tốt, tôi sợ Assal… Crowe là tất cả của cậu ấy.”



“Tôi tin sau khi Crowe tỉnh táo lại sẽ nói chuyện rõ ràng với Assal.”



Lâm Vô Ý gật gật đầu: “Tôi chỉ hy vọng cậu ấy có thể nhanh chóng mở máy, để tôi biết cậu ấy ở đâu. Tôi cũng rất lo cho cậu ấy.”



“Anh ta sẽ không làm ra chuyện xúc động, cậu cho anh ta thời gian để bình tĩnh, hiểu rõ chuyện này.”



Trầm mặc một hồi, Lâm Vô Ý ngồi thẳng: “Tôi về đây, cậu cũng đi ngủ sớm đi.” Dứt lời, cậu hôn lên má Vu Chi hai cái. “Ngủ ngon, cưng à.”



Lâm Vu Chi hôn trả lại: “Cậu cũng đi ngủ sớm đi, nếu thật sự không được, để Assal ở Hongkong đi.”



“Uhm, tôi cũng định như vậy.”



Tắt đèn bàn, rời đi cùng Vu Chi, Lâm Vô Ý gõ cửa phòng Vu Hồng, không đợi người bên trong lên tiếng, cậu chủ động mở cửa đi vào. Phải hôn chúc ngủ ngon với bốn người trước, cậu mới có thể an tâm đi ngủ. Lâm Vu Hồng đang ngồi trên giường xem văn kiện, không hề ngoài ý muốn khi có người không được sự cho phép của anh đã đi vào. Đặt văn kiện lên tủ đầu giường, anh hỏi: “Muốn đi ngủ?”



“Uhm, hôn chúc ngủ ngon với mấy cậu xong tôi sẽ ngủ.”



Nằm xuống giường, kéo người tới gần cũng đến nằm cạnh mình, Lâm Vu Hồng ôm cậu nói: “Chuyện của Crowe và Assal cứ để họ tự giải quyết. Dù sao chúng ta cũng là người ngoài cuộc.”



Lâm Vô Ý thở dài: “Vu Chi cũng nói thế.”



“Vừa rồi Vu Chi ở đó?”



“Cậu ấy vừa đến phòng Ethan, hai chúng tôi nói chuyện một lát.”



Lâm Vu Hồng vươn tay vào trong áo ngủ của Lâm Vô Ý, vuốt ve. Lâm Vô Ý cũng không khách khí mà vươn tay tiến vào trong áo Vu Hồng vuốt ve cơ bụng của anh.



Ngửa đầu, trong mắt Lâm Vô Ý là ý hỏi, cũng có do dự nên hỏi hay không. Hai tròng mắt luôn lạnh như băng của Lâm Vu Hồng hiện ra rất nhiều ôn nhu. Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Lâm Vô Ý, nói: “Vấn đề của Crowe và Assal không phải vấn đề của chúng ta.”



“Tại sao không phải?” Không muốn thừa nhận có một loại cảm giác tên là ngọt ngào tràn ra trong tim.




“Vẫn muốn.”



Cắn vành tai Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi nhắc nhở: “Cậu đáp ứng bồi thường hai phần cho cháu.”



“… Được. Uhm, cậu, đừng liếm chỗ đó của tôi, tối qua, tôi, uhm, hai lần.”



“Được, cháu không liếm.”



Lấy khăn lau sạch cho hai người, Thẩm Tiếu Vi nằm xuống cạnh Lâm Vô Ý lấy lại tinh thần. Một lát sau, anh hỏi: “Cậu nhỏ, cậu không muốn, hôn cháu sao?”



“Uhm?” Ý gì vậy?



“Hôn cháu giống như vừa rồi cháu hôn cậu vậy.” Thẩm Tiếu Vi kéo người kia nằm lên người mình. “Tuy rằng cậu nhỏ không thể làm, nhưng cũng có thể sờ cháu chứ, cậu nhỏ cũng là đàn ông mà.”



“Cậu nhỏ cũng là đàn ông mà”… Tim Lâm Vô Ý đập nhanh dần. Cậu là đàn ông, đương nhiên cậu là đàn ông, tuy rằng cậu là đàn ông vốn không thể kết hôn với phụ nữ, nhưng cậu chính là đàn ông!



Không nhìn Tiểu Vô Ý của mình, Lâm Vô Ý mím môi: “Tôi muốn sờ cậu!”



Thẩm Tiếu Vi mở rộng hai tay: “Đến đây đi.” Còn quăng cả mị nhãn. “Cháu mặc cho cậu nhỏ xử trí.”



Đàn ông! Đàn ông! Cậu là đàn ông! Khí phách đàn ông của Lâm Vô Ý dần tăng cao. Một lần mới lạ, hai lần quen thuộc, cậu cũng đâu chỉ là hai lần quen thuộc. Cưỡi trên bụng Tiếu Vi, Lâm Vô Ý giữ chặt hai tay Tiếu Vi, rất nghiêm túc nói: “Tôi muốn bắt đầu.”



“Được.” Thẩm Tiếu Vi nhịn cười. Một giây sau, anh không cười nổi.



“Cậu nhỏ…”



Người bị ngậm đầu nhũ nháy mắt đã mềm nhũn, ôi, năng lực học tập của cậu nhỏ có cần mạnh thế không.



“Ưm… Cậu nhỏ, dùng đầu lưỡi, đầu lưỡi… Ưm, đúng, đúng, a…”



Nghe từng tiếng rên rỉ của Tiếu Vi, Lâm Vô Ý muốn rơi lệ, hu hu hu, cậu cũng là đàn ông! Tiếu Vi, cậu nhỏ sẽ làm cháu thoải mái! Học cách mấy người làm với cậu, Lâm Vô Ý liếm bên trái xong liền chuyển sang liếm bên phải, rồi mới đi dọc theo cơ bụng của Tiếu Vi để xuống dưới. Khi đến chỗ bộ vị đã hăng hái kia, cậu chỉ dùng một giây để củng cố tâm lý, rồi mới ngậm vào.



“Ưm! Cậu nhỏ!”



Thảo nào Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều thích ăn nơi này của cậu… Người bị kéo mạnh lên cười tủm tỉm: “Tiếu Vi, tôi cũng là đàn ông.”



Chẳng biết tại sao, Thẩm Tiếu Vi thấy cay mũi, rồi anh kéo người kia vào lòng mình, ôm lấy: “Đương nhiên cậu nhỏ là đàn ông. Nhưng mà cậu nhỏ, cậu cũng lợi hại quá, vừa rồi suýt nữa thì cháu bắn.”



“Tôi còn muốn ăn.”



Xoay người áp chế người kia, Thẩm Tiếu Vi nói vào tai đối phương: “Cậu nhỏ là người tốt đẹp nhất trong lòng cháu, vẫn là để cháu ăn cậu đi.”



Uhm? Cái đó và tốt đẹp có quan hệ gì?



“Cậu nhỏ, cậu ngàn vạn lần đừng có “ăn người”, nếu không sau này buổi tối cậu đừng mong được ngủ.”



Lâm Vô Ý kinh hô, nghiêm trọng như vậy?



Có nghiêm trọng hay không, hiện tại Lâm Vô Ý vẫn chưa biết được. Bất quá cho đến tận hai giờ sáng, cậu mới dùng bước chân mềm nhũn của mình để về phòng. Vừa lên giường, cậu liền đi vào giấc mộng ngay. Ừm, chuyện “ăn người”, sau này rồi nói. Còn Thẩm Tiếu Vi vừa được Lâm Vô Ý ăn xong thì đang chìm trong ngọt ngào mà cười ha hả, nhất định anh là người đầu tiên được cậu nhỏ “ăn”, người đầu tiên được cậu nhỏ “hôn”. Ha ha, ha ha ha, cứ đà này, nụ hôn đầu tiên của cậu nhỏ nói không chừng chính là của anh! Ha ha ha.



Sân bay quốc tế Hongkong, một người đeo kính râm và một túi xách máy tính vội vàng đi ra. Trên mặt anh là vòm râu quai nón rậm, đi ra sân bay, anh không bỏ kính râm xuống, dẫn tới không ít người hiếu kỳ. Trời tối thế này còn đeo kính râm, chẳng lẽ là người mù?



Anh không để ý đến sự hiếu kỳ của mọi người, sau khi lên taxi, anh nói một địa chỉ, sau đó mệt mỏi xoa bóp mi tâm.



__Hết chương 91__