Vợ Yêu Của Thiếu Tá
Chương 16 : Chấp hành nhiệm vụ
Ngày đăng: 11:30 30/04/20
Nghe những gì Mạnh An Nhi nói không biết vì sao trái tim anh lại cảm giác rất đau, một cảm giác mà anh chưa từng cảm nhận qua.
Anh không ngờ lời nói dối vô tình của mình, lại khiến cô tổn thương nhiều như vậy.
Anh chỉ muốn nói cho cô biết, anh yêu thương cô giống như anh yêu thương Lạc Tuyết.
"An Nhi, em hãy nghe anh nói.
Anh không hề thay đổi, trong lòng anh em và Lạc Tuyết chính là người quan trọng nhất."
Mạnh An Nhi càng nghe Lôi Lạc Thần nói trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Anh lại một lần nữa so sánh cô với Lạc Tuyết.
"Tôi và anh không cùng chung huyết thống, chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì nên mong anh từ nay về sau đừng đem tôi ra bì với Lạc Tuyết.
Tôi không cần một người anh trai bao bọc và che chở cho mình."
Storm nói xong dùng hết sức xô mạnh thân thể của Lôi Lạc Thần sang một bên, cô giận dữ đi về phía trước.
Vừa đi Storm vừa mắng.
"Lôi Lạc Thần chết tiệt!
Ai muốn làm em gái của anh."
Lôi Lạc Thần bối rối trong lòng, vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Nếu thời gian có thể quay trở lại anh sẽ tìm cách khác để nói cho cô hiểu tâm tư của anh.
Thật ra tận sâu trong đáy lòng của Lôi Lạc Thần rất sợ, anh sợ thứ tình cảm Mạnh An Nhi dành cho anh chỉ là cảm xúc nhất thời bồng bột, vì cô còn quá trẻ vẫn chưa hiểu thứ gọi là tình yêu.
Thế nhưng Lôi Lạc Thần nào biết Mạnh An Nhi là một người rất cố chấp, một khi đã nhận định anh là của cô thì tuyệt đối không thay đổi.
Lôi Lạc Thần phiền muộn vươn tay vò vò đầu của mình, mái tóc ngắn gọn bị anh vò đến rối tung lên, anh biết An Nhi rất ngang bướng nên sẽ không nghe anh giải thích.
Nhìn thấy Storm với vẻ mặt hầm hầm rời đi, Thẩm Thanh vui mừng trong lòng.
Cô nhìn Lôi Lạc Thần thêm một lúc rồi mới lặng lẽ quay trở lại vị trí của mình.
Mười phút sau tất cả mọi người tụ họp lại trước khu vũ khí, Lôi Lạc Thần trên người mặc quân phục Thiếu Tá, đầu đội mũ quân đội, tai đeo thiết bị Bluetooth để tiện liên lạc với thuộc hạ, bên hông vắch khẩu súng Truy Hồn, chân mang đôi giày ống màu đen.
"Tôi đã nói đừng hành động cẩu thả, chờ chúng tôi đến rồi mới tính."
Cảnh sát trưởng nhìn Lôi Lạc Thần nói với giọng áy náy.
"Tôi thật không ngờ bọn họ lại tàn nhẫn như vậy."
Lời nói vô trách nhiệm của cảnh sát trưởng càng khiến Lôi Lạc Thần phẫn nộ, anh nhìn cảnh sát trưởng lạnh lùng nói.
"Cảnh sát trưởng, ngài mau ra lệnh cho thuộc hạ của mình rút lôi.
Từ giờ trở đi đội đặc nhiệm Phantom sẽ chính thức tiếp quản hiện trường."
Cảnh sát trưởng không hề tức giận vì sự ngạo mạn của Lôi Lạc Thần, ông biết anh là người giỏi nhất trong quân đội. Đội đặc nhiệm của anh không ra tay thì thôi một khi ra tay thì không bao giờ thất bại.
"Được."
Cảnh sát trưởng lập tức cầm lấy máy bộ đàm ấn vào nút liên lạc với đám thuộc hạ.
"Thu đội!"
Cảnh sát trưởng vừa đưa ra mệnh lệnh, toàn bộ cảnh sát theo trình tự rút lui một cách nhanh gọn.
Lôi Lạc Thần nhìn đám thuộc hạ căn dặn.
"Kỳ Sơn cậu và thuộc hạ vào toà cao óc bên cạnh, tìm một nơi ẩn núp để tiện quan sát tình hình bên trong tiệm trang sức.
Nhật Trung cậu và người của mình lên tầng năm dọc theo ống thông hơi mà đi đến cửa hàng trang sức.
Các người không được hành động cẩu thả, chờ nghe mệnh lệnh của tôi."
Nói đến đây Lôi Lạc Thần nâng tay ấn vào nút trên cái Bluetooth nhỏ đeo ở tai bên phải.
"Thẩm Thanh, cô kết nối được máy camera giám sát chưa?"
Giọng nói có phần lo lắng của Thẩm Thanh vang lên.
" Thiếu Tá bọn cướp này thật chuyên nghiệp họ đã hủy đi tất cả camera giám sát trong tiệm, nhưng cũng may còn một máy camera ở bên ngoài cửa có thể nhìn thấy được tình hình bên trong.
Nhưng ở gốc chín mươi độ là gốc đen, nên tôi không thể nhìn thấy gì cả."