Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 33 : Nổi giận đùng đùng

Ngày đăng: 11:30 30/04/20


Nghe Kỳ Sơn nhắc nhỡ, Lôi Lạc Thần đảo mắt xung quanh một vòng, trong căng tin lúc này đông nghịt người.



Cảm giác được nhất cử nhất động của mình đều bị người khác giám sát, Lôi Lạc Thần đành dằn xuống cơn thịnh nộ trong lòng.



Trong người mang theo nộ khí đùng đùng, anh cùng Kỳ Sơn và Nhất Minh đi thẳng đến phòng họp.



Storm nhìn thấy Lôi Lạc Thần không quan tâm đến việc cô ở bên cạnh người đàn ông khác, trong lòng đau như giao cắt.



Cặp mắt to tròn lúc nào cũng tỏa sáng, chợt cảm thấy cay cay.



Anh thật vô tâm, quan tâm đến cô một chút chắc anh sẽ chết ư?



Trong lòng không vui, cô đặt tách cafe trên tay xuống bàn trước mặt nhìn La Thành.



- Trung Tá, anh dùng xong chưa?



La Thành nghe vậy liền gật đầu, mặc dù từ nãy giờ anh chưa ăn gì cả chỉ lo ngắm nhìn cô.



Hai người sánh bước đi đến phòng họp, La Thành thật chu đáo bước tới mở cửa mời cô vào.



Storm nhìn anh cười lịch sự thay cho lời cảm tạ, cánh cửa phòng vừa được đẩy ra gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Lôi Lạc Thần xuất hiện trước mắt cô.



Lôi Lạc Thần nhìn thấy Storm ánh mắt chợt hiện lên tia sáng, nhưng đột nhiên tia sáng kia trở nên âm u một cách đáng sợ, khi anh nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của La Thành.



Ánh mắt thâm thuý của Lôi Lạc Thần lập tức chuyển sang nơi khác, lúc này anh không biết tâm trạng của mình là sao, anh chỉ biết cô đang thách thức sự nhẫn nại của anh.



Vài phút sau tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ trong phòng họp, Trung Tá La Thành đứng ngay chính giữa cất giọng khẩn trương, bắt đầu cuộc họp.



- Vào 5 giờ sáng giờ địa phương, tổng tư lệnh cho người đưa tin xuống, chiếc máy bay trên tiến đường đưa Bộ Trưởng Bộ Ngoại giao đến Mỹ bị cướp.



Bọn không tặc điều kiển chiếc máy bay đến đảo Sara, một hòn đảo hoang nằm trong phạm vi của Đông Nam Á.



Nghe Trung Tá La Thành nói, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chuyến bay của Bộ Trưởng Bộ Ngoại giao được giữ tuyệt mật, bên cạnh còn có rất nhiều cảnh sát xuất sắc theo bảo vệ chặt chẽ.



Nhìn thấy sắc mặt khó tin của mọi người, La Thành nói tiếp.



- Theo như tình báo của đội điều tra đặc biệt, thì bọn không tặc này cùng với bọn cướp cửa hàng trang sức có liên quan với nhau.



Đột nhiên giọng nói trầm trầm của Lôi Lạc Thần vang, lên thu hút ánh nhìn của mọi người.



- Sáng nay tên cướp bị giam trong phòng bệnh đã tĩnh lại.



Kỳ Sơn thẩm tra hắn, lấy được chút thông tin.




Ánh mắt bất ngờ của mọi người đều nhìn Storm, rồi nhìn sang Lôi Lạc Thần.



Ai nấy đều biết nếu lần này có sự hỗ trợ của chuyên gia vũ khí, mọi chuyện sẽ suôn sẽ hơn, vì không một ai ở trong căn phòng này am hiểu về vũ khí hơn Storm cả.



Mặc dù trong lòng họ không hiểu vì sao Thiếu Tá lại đưa ra quyết định này, nhưng họ vẫn nghe theo mệnh lệnh của anh vô điều kiện.



Ngược lại với bọn họ, Storm không đồng ý.



Anh lấy tư cách gì không cho cô tham gia nhiệm vụ lần này.



Storm đứng bật dậy nhìn Lôi Lạc Thần nói với giọng tức giận.



- Thiếu Tá Lôi, anh thừa biết năng lực của tôi.



Bọn cướp này không chỉ thông minh, còn xảo huyệt.



Có thêm người thì sẽ có thêm cơ hội để chiến thắng.



Cô không hiểu, vì sao mỗi lần có nhiệm vụ anh đều muốn cô ở lại tổng bộ chi diện.



Lôi Lạc Thần nghe cô nói vậy, anh dùng tay đập mạnh xuống mặt bàn.



"Ầm...."



Âm thanh lớn khiến mọi người kinh ngạc nhìn anh.



- Storm, đây là mệnh lệnh!



Lôi Lạc Thần nói xong đứng lên đi thẳng ra khỏi phòng họp, bỏ lại sau lưng một đám người nhìn theo bóng lưng ngạo mạn của anh.



Vừa rồi anh đã làm gì?



Anh đã không phân công tư, trút hết cơn giận trong lòng vào công việc và lên người cô.



Lôi Lạc Thần với tâm trạng bực bội đi thẳng về phòng của mình, cả đoạn đường trong đầu anh cứ xuất hiện hình ảnh của La Thành và Storm thân mật bên nhau.



Nhìn thấy tay La Thành chạm vào mặt cô, ngọn lửa căm phẫn trong lòng anh đã xông lên đến đỉnh đầu.



Lôi Lạc Thần hung hăng đá văng cánh cửa phòng của mình bước vào trong, theo thói quen dùng chân khép cánh cửa sau lưng lại.



Nhưng thật không ngờ một bàn tay trắng nõn thò vào chặn cửa lại, bàn tay mềm mại vô tình bị kẹp giữa cánh cửa phòng.