Vợ Yêu Của Thiếu Tá
Chương 34 : Tỏ tình
Ngày đăng: 11:30 30/04/20
Bàn tay trắng như tuyết với những ngón tay thon dài bị kẹp giữa cánh cửa cứng ngắc, khiến Storm đau điếng kêu lên.
"Ahhhhhhhhh."
Cô thở dài thầm nghĩ, tại sao mình lại ngu như vậy, dùng tay chặn cửa?
Nghe tiếng kêu đâu đớn của cô, anh lo lắng quay đầu lại, nhìn thấy cánh cửa đóng mạnh vào tay cô, lòng anh quặn đau.
Lôi Lạc Thần bước tới cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương lên xem.
Nhìn thấy vết bầm tím hiện lên trên tay cô, ánh mắt quan tâm của anh chợt hiện lên nộ khí.
Anh cúi đầu dùng miệng thổi nhẹ vào tay cô, cất giọng trầm khàn.
- Em lớn rồi, sao ngốc vậy?
Không biết làm như vậy, sẽ khiến tay mình bị thương sao?
Mặc dù anh buông ra lời trách móc, nhưng cử chỉ quan tâm dịu dàng của anh khiến cơn giận trong lòng cô nguôi đi.
Luồng gió nhẹ nhàng mát mẻ thổi ra từ miệng anh, khiến tay cô dễ chịu hơn nhiều, cô nhìn anh một hồi lâu rồi mới lên tiếng.
- Anh cũng biết quan tâm đến em sao?
Em còn tưởng trong lòng anh chỉ có Thẩm Thanh thôi.
Mạnh An Nhi vừa nói vừa xoay mặt sang chỗ khác, nghĩ đến Thẩm Thanh là trong lòng cô cảm thấy khó chịu ngay.
Lôi Lạc Thần nghe cô nói chợt dừng lại động tác thổi của mình, ngước mắt lên nhìn cô.
Anh không ngờ cô còn nhớ đến chuyện của bốn năm trước, khi anh đem Thẩm Thanh ra làm cái cớ để từ chối tình cảm của cô dành cho anh.
Lôi Lạc Thần không biết phải nói gì, anh chưa từ tỏ tình với ai càng không hiểu tình yêu là gì.
Nhìn thấy anh thần sắc khó xử, cô nghĩ vì mình đột nhiên nhắc đến Thẩm Thanh nên anh mới không được tự nhiên.
Chắc anh cảm thấy có lỗi với Thẩm Thanh khi quan tâm đến cô.
Trong lòng nghĩ vậy, cô chợt rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, xoay người lại muốn rời khỏi phòng.
Mạnh An Nhi tự nói với lòng.
Đúng thật là hết thuốc chữa, chẳng lẽ trên thế gian này chỉ có anh là đàn ông chăng?
- Thiếu Tá, xin lỗi đã làm phiền đến anh.
Kì thật cô đến tìm anh là để nói về chuyện đi đến đảo Sara, nhưng vào giờ phút này việc đi hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Từ nhỏ đến lớn em cho rằng anh là của em, cho đến khi anh nói anh chỉ xem em như em gái, thế giới xung quanh em dường như sụp đổ chỉ vì câu nói đó của anh.
Mạnh An Nhi nói với giọng tức tưởi, cô nâng tay đánh vào ngực anh trút giận.
Anh để mặc cho cô đánh mình, anh biết mình là người có lỗi.
Đợi đến khi Storm trút hết nỗi giận trong lòng, anh mới vươn tay nắm lấy tay cô đặt ở ngay vị trí trái tim của mình.
- Anh nói vậy là vì anh sợ........
Mạnh An Nhi nghe anh nói trong lòng khó hiểu.
- Anh sợ về điều gì?
Chẳng lẽ anh sợ cô?
- Anh sợ em còn quá nhỏ không hiểu tình cảm của mình, sợ một ngày nào đó em sẽ nhận ra rằng anh không phải là người đàn ông trong đời em, mà chỉ là một người anh luôn ở bên cạnh yêu thương bảo vệ cho em.
Lúc này cô mới hiểu, cô nhìn anh cười ngọt ngào.
- Nếu anh thật sự nghĩ vậy, là anh đã không hiểu Mạnh An Nhi em.
Em là một người cố chấp, một khi em đã nhận định anh là của em, thì dù có chết em cũng là người của anh.
Kì thật không ai hiểu cô hơn anh, nhưng khi chuyện có liên quan đến tình cảm thì một người anh minh sáng suốt như anh cũng trở nên đần độn.
Nghe được những lời nói từ đáy lòng của anh, cô mới hiểu.
Thì ra người bị tổn thương không chỉ có riêng cô.
Lúc này cô mới nhớ lại hành động lạnh nhạt của mình đối với anh, chắc anh đau lòng nhiều lắm.
Đột nhiên cô tựa đầu lên phần ngực săn chắc của anh, nhắm mắt lại hưởng thụ hơi ấm tỏa ra từ trên người anh.
- Em xin lỗi.
Lời nói cô thốt ra khiến anh suy ngẫm rất lâu cũng không hiểu.
- Xin lỗi?
Vì sao lại xin lỗi anh?
Cô ngẩng đầu, cặp mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt anh, cất giọng ngọt ngào.
- Xin lỗi vì đã khiến anh đau lòng.