Vợ Yêu Của Thiếu Tá
Chương 86 : Là địch hay là bạn
Ngày đăng: 22:14 20/05/20
Bàn tay của Dương Minh Huy chuẩn bị ấn vào cái điều khiển, khởi hoạch quả bom hẹn giờ do hắn cài đặt từ trước trong biệt thự.
Đột nhiên những tiếng nổ lớn vang lên khắp nơi.
"Bum........bum......bum....."
Không biết khói từ đâu mà ra, khiến cả đại sảnh rộng lớn lúc này đã bao trùm bởi khói đen dày đặc.
Tắt cả mọi người lập tức trở nên khẩn trương, vì trước mặt họ ngoài khói ra họ không thể nhìn thấy được gì.
Cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần, Lôi Lạc Thần nhanh tay ôm Storm nằm xuống mặt đất, tránh cho có người thừa cơ hoảng loạn tập kích bọn họ.
Nhất Minh vươn tay kéo Trần Sở Sở vào lòng, dùng thân mình để che chở cho cô.
Tiếng súng vang lên khắp nơi, khiến mọi người không biết phải tập trung vào nơi nào.
Mặc dù người của Lôi Lạc Thần không nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng họ là những người được huấn luyện tuỳ cơ ứng biến, họ khom người xuống sát mặt đất, cầm súng nhắm về phía Dương Minh Huy mà nã đạn.
"Pằng..... pằng......pằng........"
Thẩm Gia Quyên bị một phiên kinh hoàng, bà hét lên trong sự kinh hãi.
- Ahhhhhhhhh......
Tiếng thét chối tai của Thẩm Gia Quyên, khiến tình hình càng thêm rối loạn.
Trong hoàng cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trung Nghĩa không quan tâm đến tính mạng của mình, ông lo lắng ôm chặt thân thể run lẩy bẩy của Thẩm Gia Quyên vào lòng.
Thẩm Gia Quyên hoảng hốt ôm chặt ông, đột nhiên bà cảm nhận được thân thể của Trung Nghĩa đột nhiên cứng đờ.
Không cần suy nghĩ Thẩm Gia Quyên cũng biết có chuyện không ổn, bà bắt buộc bản thân của mình phải bình tĩnh lại.
Rối loạn chỉ khiến bà mất đi kiểm soát, bà không quan tâm đến xung quanh hai người lúc này là những viên đạn nguy hiểm, có thể lấy đi mạng sống của bà bắt cứ lúc nào.
Bà đẩy thân thể cao lớn của Trung Nghĩa ra, ánh mắt sợ hãi nhìn ông.
Lúc này sắc mặt của Trung Nghĩa nhìn thật khó coi, ở bên cạnh ông nhiều năm nên chỉ một cái nhíu mày bà cũng đoán được ông đang nghĩ gì.
- Ông có sao không?
Trung Nghĩa nhìn bà mỉm cười lắc đầu, giọng nói yếu ớt của ông vang lên để trấn an bà.
- Không sao, tôi không sao!
Lôi Lạc Thần và Storm vừa rời khỏi, Trần Sở Sở cũng chạy nhanh theo.
- An Nhi vừa rồi chị nhìn thấy thoáng qua có một người đàn ông đưa Dương Minh Huy đi.
Nhưng chị không nhìn rõ dung mạo của hắn ta..... thế nhưng....
Trần Sở Sở nói đến đây chợt dừng lại một chút, như cố suy nghĩ ra thêm manh mối.
Nghe Trần Sở Sở nói, bước chân của Storm chợt dừng lại, cô nhìn Trần Sở Sở rồi nhìn sang Lôi Lạc Thần.
Nhìn thấy thần sắc bình thản của anh, Storm biết Lôi Lạc Thần đã biết.
Nghĩ đến điều gì, Trần Sở Sở kích động nói tiếp.
- Đúng rồi!
Chị nhìn thấy trên cánh tay của hắn có một cái hình xăm.
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã quyết định khi quay trở lại quân trường Hùng Tâm cô phải điều tra rõ.
Lôi Lạc Thần đảo mắt một vòng, anh trầm giọng nói.
- Về trước rồi tính.
Bọn người thần bí này ra vào Trung Gia như chốn không người, đã nói lên thực lực của bọn họ.
Không chừng nhất cử nhất động của mọi người ở đây đều bị họ giám sát.
Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở rời đi liền đi chạy theo cô, nhưng mới vừa mới bước được hai bước.
- Nhất Minh giúp tôi đưa bọn họ về!
Bước chân của anh bị lời nói của Kỳ Sơn ngăn lại, ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Trần Sở Sở khuất dần trước mặt anh.
Nhất Minh bắt đắc dĩ quay trở lại cùng với Kỳ Sơn.
Người của Lôi Lạc Thần làm việc vô cung chuyện nghiệp, chỉ trong chốc lát hiện trường đã được xử lý xong.
Kỳ Sơn cho thuộc hạ đưa Trung Nghĩa và Thẩm Gia Quyên đến bệnh viện Thân Ái.
Thiếu Tá đã ra lệnh phải giữ mạng cho bọn họ, nên dù anh không muốn cũng phải làm theo mệnh lệnh của Thiếu Tá.