Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 56 : Người thú thỏ 囧囧

Ngày đăng: 18:45 19/04/20


Nguyễn Kiều Kiều là người phương nam, học đại học ở thành phố gần nhà. Ban đầu cô vẫn rất tiếc nuối vì cả đời đều không ra khỏi vòng tròn sinh hoạt từ nhỏ của mình.



Về sau khi bạn học tụ hợp, nghe được những bạn khác học nơi đất khách quê người than phiền thức ăn không vừa miệng, cô thầm thấy may mắn.



Dù không rời khỏi vòng sinh hoạt, nhưng chí ít cô có hai chỗ tốt.



Ăn uống chả cần xoi mói không vừa miệng, nghỉ định kỳ về nhà không cần xếp hàng mua vé xe lửa hoặc từ trong một đám Bạch Bách Hà tìm ra một Vương Lạc Đan[1].



[1]Bạch Bách Hà và Vương Lạc Đan là diễn viên, hai người sở hữu gương mặt có nét tương tự nhau, muốn phân biệt hơi khó khăn.



Nguyễn Kiều Kiều thích ăn tại một cửa hàng gần trường nhất, quán cóc này có địa thế hẻo lánh, nhưng làm món lẩu thỏ Tứ Xuyên rất ngon.



Thịt thỏ rất mềm, vị cay xé. Nguyễn Kiều Kiều ăn một lần liền thích.



Về sau, ba Nguyễn tới trường thăm Nguyễn Kiều Kiều, theo Nguyễn Kiều Kiều đi ăn món này xong cũng khen không dứt. Kế đó, ba Nguyễn giỏi nấu nướng bèn học trộm, điều này giúp mỗi lần cô về nhà đều có món lẩu thỏ ăn.



nói một cách công bằng, Nguyễn Kiều Kiều rất thích thỏ.



Mềm mại đáng yêu, thịt cũng ngon.



Song, thực tế, hiện giờ bọn họ bị một đám thỏ vây đánh.



Báo cảnh sát cũng không ai tin, chậc, 110 à? Tôi bị một đám thỏ vây đánh.



nói nghiêm túc, là một đám người thú thỏ.



Thấy bé thỏ đang giãy giụa trên tay Tô Tầm, một đám người thú thỏ lập tức đỏ cả mắt.



Gặp người bình thường giờ đã bỏ vũ khí đầu hàng, dù sao yếu không địch lại mạnh. Nhưng Tô Tầm không phải, anh càng bóp chặt bé thỏ hơn.



Bé thỏ chỉ có thể thở ra chứ không thể hít vào.



Thời điểm mấu chốt, Nguyễn Kiều Kiều vội vàng kéo Tô Tầm.



“Buông tay.”



“Giết rồi sẽ buông.”



“...”



Nguyễn Kiều Kiều hết cách, tên này rất tâm đắc trong việc bắt nạt kẻ nhỏ yếu. Hình như bóp chết một người thú, còn là một bé thỏ thật sự rất có cảm giác thành tựu à?



Nguyễn Kiều Kiều giải cứu bé thỏ trong tay Tô Tầm. Bé thỏ nức nở một tiếng, cực kỳ hoảng sợ, uất ức chạy vào đám người thú thỏ.



Có điều, khi chạy được phân nửa lại bị Cẩu Bất Lý ngăn cản.



Cẩu Bất Lý mở to đôi mắt to tròn xoe, nhìn bé thỏ cao hơn cậu một cái đầu, bỗng nhiên cậu híp mắt nở nụ cười.
“...”



Nghe góc giường? Lẽ nào rời tuyết sơn rồi, bọn họ còn phải ngủ với nhau?



Ánh mắt Tô Tầm rất quả quyết, dường như đây là một sự kiện cần nghi ngờ sao?



Nguyễn Kiều Kiều: “...”



Tô Tầm hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ đi những phòng khác của Nguyễn Kiều Kiều, bảo Bạch Đồ tới ném giường cỏ của phòng khác đi, sau đó mặc sức mở rộng chiếc giường cỏ của anh lên gấp đôi.



Dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến ấy, giống như chỉ sợ người ta (Bạch Đồ) khôngbiết tối nay anh muốn ứ ừ trên giường vậy.



Nguyễn Kiều Kiều thua bởi Tô Tầm mặt dày, đỏ mặt đi tiễn Bạch Đồ.



Đương nhiên, Nguyễn Kiều Kiều là một người lễ phép, nên trước khi đi, cô lấy ít kẹo mè tặng Bạch Đồ.



Bạch Đồ được quan tâm mà sợ hãi, “Cảm ơn, cháu gái tôi hẳn rất thích.”



Nhắc tới bé thỏ, Nguyễn Kiều Kiều càng thêm áy náy. Hình như trước đó không lâu, bọn họ còn định giết cháu gái của ông ta, đúng đúng đúng, tên đầu sỏ gây chuyện hiện còn đang gác chéo chân, uống trà ăn bánh kìa.



Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy da mặt Tô Tầm không phải dày bình thường.



Sau khi Bạch Đồ rời đi, Tô Tầm quả quyết tức giận.



“Tại sao lấy đồ ăn vặt của tôi cho người đàn ông khác. Còn là lão già...”



“Tôi cho cháu gái người ta mà. Đại nhân, chúng ta suýt giết cháu gái người ta đó, người ta không nói gì, còn sắp xếp thỏa đáng cho chúng ta, lẽ nào chúng ta khôngnên bày tỏ sự áy náy về hành vi trước đó?”



“không nên. Đó là kẹo của tôi.”



“...”



Nguyễn Kiều Kiều muốn thông não Tô Tầm, quả thực... là không có cách nào thông nổi.



Ở mặt nào đó, Tô Tầm là một đứa trẻ muốn ăn kẹo, tính tình còn cực kỳ cáu kỉnh, chỉ có thể dụ dỗ yêu thương, nếu không theo ý anh, thì anh lập tức biến thành tiểu bá vương phun lửa.



Tiểu bá vương mà tức giận, không biết sẽ có bao nhiêu người gặp họa.



Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể dỗ dành, “Đại nhân, tối nay tôi làm món ngon cho anhnha. Đúng rồi, đặc sản chỗ này là gì?”



Nghe được món ngon, Tô Tầm miễn cưỡng chấp nhận lão già kia lấy khẩu phần lương thực của anh.



Chẳng qua, đợi đến tối bày món lên, rốt cuộc anh nhịn không được lật bàn.



“Những thứ này là gì!”