Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 57 : Tô Tầm tức giận

Ngày đăng: 18:45 19/04/20


Trước đây Nguyễn Kiều Kiều thấy cặp tình nhân ôm hôn nhau trên phố, cô luôn luôn che mắt, tránh đâm mù mắt chó của mình. Ghét nhất thấy người ta tình cảm với nhau, ừm, thấy người ta tình cảm, mau chết sớm.



không ngờ có một ngày, đến phiên cô cũng thể hiện tình cảm trước mặt quần chúng.



Ngày trước Tô Tầm không phải là người nhiệt tình, bình thường anh rất nội tâm nhưng ngay bàn dân thiên hạ, anh lại tới hôn cô.



Đợi đã, nụ hôn này hơi khó chịu. trên mặt cô có máu heo rừng, Tô Tầm cũng nặng mùi, vậy mà đi hôn nhau, còn như mê như say.



Tô Tầm chưa say, Nguyễn Kiều Kiều đã đi trước một bước đẩy anh ra rồi.



Chờ chút —— Cho cô nôn trước đã.



Bất cứ ai khi hôn nồng nhiệt mà bị người ta đẩy ra, sắc mặt cũng đều không đẹp. Tô Tầm càng tệ hơn, mất mặt trước mặt mọi người, ai vui vẻ nổi.



Tô Tầm bước tới, túm con heo rừng còn hơi tàn nọ, cầm dao phay của Cẩu Bất Lý xoạt một cái, con heo rừng tắt thở.



Tàn bạo như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều im lặng, lặng lẽ cách xa anh mấy mét, bao gồm cả Chuột Đệ và Cẩu Bất Lý ban đầu còn đi chung với Tô Tầm.



Nguyễn Kiều Kiều sờ vết máu bên mép, cảm thấy máu heo rừng thật tanh. Vừa quay đầu lại, cô đãkhông thấy mọi người đâu.



Chỉ có Tô Tầm với sắc mặt thâm trầm đang phanh thây mấy con heo rừng dưới nắng chiều.



không thể không nói, dáng vẻ đàn ông nghiêm túc làm việc đẹp trai thật, dù cho hiện trường máu thịt bắn tung tóe.



Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được nhìn đắm đuối.



Có lẽ làm bạn giường đã lâu, nên trong mắt bạn giường cũng hóa Tây Thi. Dù hành động của Tô Tầm ở trong mắt người khác chỉ có thể dùng tàn bạo để hình dung, nhưng cô vẫn cảm thấy anh rất đẹp trai và còn vinh hạnh.



không hổ là người đàn ông của mình, làm việc thủ đoạn độc ác. cô thích.



Đợi đến tối nướng heo rừng, Nguyễn Kiều Kiều được tiến sĩ Gấu nhắc nhở mới biết, Tô Tầm tức giận.



Haha.. anh lại vì nụ hôn hồi chiều ấy mà tức giận cả buổi đó.



Dù rằng từ nhỏ đến lớn anh sinh hoạt ở loài người, song trong khung vẫn có một nửa máu của người thú, sao khó tính thế.



Tiến sĩ Gấu cắn miếng thịt heo rừng thơm ngào ngạt, nhìn cô một cách khinh bỉ.



“Lẽ nào cô không biết mẹ Tô Tầm có tính tình gì à?”



Mẹ Tô Tầm, không phải thích khóc sao? Nên Tô Tầm cũng thích khóc?



Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, cô không cần một gã đàn ông thích khóc đâu.




Tô Tầm lầm bầm hai tiếng, sờ soạng mông mẩy Nguyễn Kiều Kiều, sau đó mới há mồm ra.



Cái tên này, cô thực sự rất muốn lấy cà rốt nhét đầy miệng anh!



Tô Tầm nhai cà rốt, nét mặt cũng không còn khó coi như trước. anh ngẩng đầu lên, lấy làm lạ, “Sao cà rốt nay ngon nhỉ?”



“...”



Hai người một ngụm cà rốt, một ngụm thịt, chỉ chốc lát sau, Nguyễn Kiều Kiều là người no trước.



Bạch Đồ đi tới bưng hai ly trúc qua.



“Đại nhân, nếm thử rượu của bọn tôi đi.”



“anh ấy không thể uống rượu.”



Tô Tầm còn chưa nhận, Nguyễn Kiều Kiều đã trước một bước tiếp lấy ly trúc Bạch Đồ đưa, “Ly rượu này tôi thay anh ấy uống.”



Nguyễn Kiều Kiều uống một ngụm rượu Bạch Đồ đưa, nhất thời nheo mắt lại.



Mùi vị này lại là rượu nho cơ. Nhìn kỹ, dưới đáy ly trúc còn thả một quả nho.



Quả nho ngon ngọt, ly trúc thơm ngát, vị rượu ngọt thanh, hòa quyện vào nhau vô cùng bất ngờ. cô lại uống thêm một ngụm.



“Tộc trưởng ơi, rượu ngon quá.”



“Là Tiểu Bạch tìm tòi đó.” Bạch Đồ cực kỳ kiêu ngạo, “Tại sườn núi hoang bên ngoài rừng cây, con bé phát hiện ra những quả nho này nên hái về. Sau đó vì quá nhiều, bèn đem đi ủ rượu, tôi rất vui khi côthích nó. Chẳng qua đại nhân không thể uống, thật là đáng tiếc.”



Bạch Đồ ngồi xuống bên cạnh Tô Tầm, chung quanh cười cười nói nói. Người thú thỏ uống rượu ngon, ăn món ngon cực kỳ khoái trá.



Bạch Đồ cũng rất khoái trá, “Bọn tôi lâu rồi chưa từng vui như thế. Từ khi chỗ này trở thành đất hoang, tộc người thú không chịu bảo vệ bọn tôi, loài người cũng mặc kệ không quan tâm. Mấy năm nay, bọn tôi luôn bị đám dã thú ở ngọn núi kia bắt nạt.”



“...” Còn không thấy ngại. một đám người thú thỏ tám múi không đánh lại một đám heo rừng.



Có điều heo rừng vẫn là bộ tộc thù dai. Hôm nay giết nhiều heo rừng vậy, chẳng biết có trả thù không.



Nguyễn Kiều Kiều ngẫm nghĩ, cần phải nhắc nhở Bạch Đồ.



“Tộc trưởng ơi, tôi thấy tối nay muộn rồi, bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm đi.” Bạch Đồ thấy khó hiểu, cô đành tiếp tục nói: “Theo tôi biết, heo rừng là một đám cực kỳ thù dai. Tôi nghĩ sớm muộn gì bọn chúng cũng trả thù... nên đừng để toàn bộ...”



Nguyễn Kiều Kiều còn chưa dứt lời, chợt nghe một trận gào thét rung trời, đồng thời tiếng chân chạy băng băng càng lúc càng gần bọn họ.