Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện
Chương 58 : Hỗn chiến với heo rừng
Ngày đăng: 18:45 19/04/20
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Nguyễn Kiều Kiều vừa mới nói heo rừng thù dai, chắc sẽ phát động trả thù, kết quả hơn nửa đêm xuất hiện một đám heo rừng.
Nhất thời người thú thỏ hoảng hốt sợ hãi, người tỉnh táo thì kéo bạn chạy thoát thân, người không tỉnh táo trực tiếp bị heo rừng húc lên trời, ngỏm củ tỏi.
Tiếp tục thế này không được.
Nguyễn Kiều Kiều kéo Bạch Đồ, nhưng bị Tô Tầm cầm tay.
“Em kéo lão già làm gì?”
Lúc này rồi còn quan tâm nhiều vậy?
“Đại nhân, chúng ta không nên chạy trốn à?”
Tô Tầm rất khó chịu, rút trường đao bên hông ra, khóe mắt nhếch lên, trong mắt phượng toàn là sự âm độc, “Tôi ghét nhất lúc ăn cơm bị người ta quấy rối.”
Tô Tầm múa đao tiến lên, có lẽ bộ dạng con người làm anh bị kiềm hãm, nên móng vuốt anh xuất hiện, đồng thời cái đuôi to cũng lộ ra.
Bọn Chuột Đệ cũng chẳng nhàn rỗi, cầm vũ khí xông về phía bầy heo rừng. Ngay cả Cẩu Bất Lý cũng động thủ, cậu dẫn Tiểu Bạch vào lều cỏ bên cạnh, dặn dò một câu “Trốn kỹ”, rồi vọt đến chỗ bầy heo rừng.
Tô Tầm chém giết rất vui vẻ, nhưng không ít heo rừng vẫn lợi dụng kẽ hở xông đến chỗ người thú thỏ.
Nguyễn Kiều Kiều túm Bạch Đồ, “Tộc trưởng, né tránh không phải cách. Nhớ phương pháp giết heo hồi chiều tôi dạy cho ông không?”
“Phương pháp gì?”
“Chém!”
Nguyễn Kiều Kiều nhặt dao phay trên mặt đất đưa cho Bạch Đồ, qua quýt thô bạo dạy ông.
“Chém bọn heo rừng, vậy đủ rồi.”
“Nhưng tôi sợ...”
“Sợ cái đầu ông!” Nguyễn Kiều Kiều bùng nổ bật ra một câu thô tục, “Ông đúng là uổn phí cơ thể tám múi!”
Có lẽ thấy Tô Tầm chém rất thuận tay, người thú thỏ có gan to đang trốn tránh cũng lấy dao phay xông ra. Khi chém được một dao, bọn họ còn do dự, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện chẳng có gì đặt biệt cả.
một hồi hỗn chiến, đám heo rừng vốn ở ngọn núi bên cạnh ngang ngạnh đã quen, không ngờ sáng sớm bị thiệt thòi lớn, giờ lại ngã nhào một cú rõ đau.
không ít heo rừng thấy đồng bọn chết thảm, bắt đầu rút lui.
Tô Tầm cũng không đuổi theo, vì cơm nước xong rồi, anh nên nghỉ ngơi.
trên mặt đất đầy xác heo rừng, những con còn sót lại người thú thỏ đã dọn dẹp sạch sẽ.
Có Tô Tầm hỗ trợ, tổn thất của người thú thỏ được khống chế đến mức thấp nhất.
Chỉ có mấy người thú thỏ uống say chưa kịp chạy mới bị heo rừng giết hoặc húc chết, một bộ phận khác thì bị thương, nhưng vết thương có thể cứu chữa.
Lần này, đến phiên Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc.
“Khoáng thạch, chỗ nào có khoáng thạch chứ?”
Thế giới này khoáng thạch rất bí ẩn, ngoại trừ tộc người thú biến dị lần trước, còn có núi tuyết, Mèo Đen đã ra ngoài tìm khoáng thạch khắp nơi.
thật không ngờ vùng đất hoang luôn không có người hỏi thăm, lại cũng có khoáng thạch.
Lẽ nào ngay từ đầu Tô Tầm đã biết.
Có điều, so với người thú biến dị, sói tuyết ẩn hình, thì tộc người thú thỏ mềm yếu đâu canh giữ nổi những khoáng thạch này.
Hay Tô Tầm tìm nhầm chỗ.
Trong lều cỏ, Nguyễn Kiều Kiều đưa trà nóng cho hai người.
Bạch Đồ uống một ngụm, để xuống.
“Tô đại nhân tới đây, quả nhiên có mục đích.”
Tô Tầm nhấp một ngụm trà, cười như không cười, “Đáng nhẽ tôi chỉ tới nghỉ ngơi. Chẳng qua, có chút tò mò thôi. Đường đường tộc người thú thỏ lại lưu lạc đến mức bị heo rừng bắt nạt. Nhưng càng khiến tôi tò mò là, mãnh thú ở đây không ít, muốn tiêu diệt cả tộc người thú thỏ ắt hẳn là chuyện dễ dàng. Mà nhiều năm như vậy, các người vẫn còn sống. Thực sự làm tôi hiếu kỳ.”
“Nên cậu đưa heo rừng tới, muốn thử thực lực của chúng tôi.”
Tô Tầm gật đầu.
Bạch Đồ đứng dậy, kích động nói: “Thế hệ trước của chúng tôi xác thật có năng lực, nhưng thế hệ mới này sớm đã không còn. Cũng vì cậu thăm dò, mà chúng tôi tổn thất nhiều trẻ con như vậy... Tô Tầm, cậu có còn là người không?”
“Rất rõ ràng, tôi đâu phải. Tôi là người bán thú các người phỉ nhổ mà.” Tô Tầm khôngnhìn Bạch Đồ đang kích động, giọng nói thản nhiên, “Tôi không có nhiều lòng thương hại tới thế. Còn ông, muốn phơi bày thân phận tôi cũng có thể thử xem. Tôi có thể diệt tộc heo rừng, thì tộc người thú thỏ hèn mọn càng là chuyện nhỏ.”
“Cậu không muốn khoáng thạch sao?”
“Ồ.” Tô Tầm tiếp tục nhấp một ngụm trà, rất lâu mới thong dong nói: “Hóa ra, có thật.”
Bạch Đồ suýt lên tăng xông máu, “Cậu gài tôi?”
“Là ông nói, chứ tôi đâu nói gì. Hơn nữa, nếu tôi là ông, tôi sẽ nghĩ kỹ lại nên hợp tác thế nào. Dù gì hiện giờ người thú thỏ các ông là một đám già yếu. không riêng gì tôi, bất luận kẻ nào tới diệt tộc cũng được.”
“Tôi không đồng ý.”
Bạch Đồ nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Tô Tầm.
“Đây là nhà tôi, tôi sẽ không phá hoại nhà của tôi.”
“Tùy ông.”
Tô Tầm bình tĩnh hạ lệnh đuổi khách, “Tôi muốn ngủ, thong thả không tiễn.”