Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 59 : Nhân vật phản diện

Ngày đăng: 18:45 19/04/20


Trong phòng, sau khi Bạch Đồ đi, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng.



Nguyễn Kiều Kiều thêm một ly trà cho Tô Tầm, nghĩ lại vẫn nhịn không được.



“Đại nhân, chỗ này có khoáng thạch à?”



Tô Tầm uống một ngụm trà, thỏa mãn híp mắt.



“Chắc có.”



“Tôi tưởng chúng ta tới đây để...”



“Chịu tội?” Tô Tầm bật cười, “Có điều cũng không sai, tôi vốn định nghỉ ngơi một thời gian, tìm khoáng thạch chỉ là nhân tiện.”



thật sao? Nguyễn Kiều Kiều còn lâu mới tin. Tô Tầm luôn dốc lòng tìm khoáng thạch n năm không dao động.



“Khoáng thạch ở đâu ạ?” Nơi này cây xanh tỏa bóng, hiện tại cô không phát hiện ra chỗ nào có thể khai thác khoáng thạch.



“Tôi nghĩ, ngay dưới chân.” Tô Tầm dậm chân.



Nguyễn Kiều Kiều trợn tròn mắt, “Ý anh là khe núi này?”



Tô Tầm đặt ly trà xuống, ngáp một cái.



“Ngủ đi.”



Tối đó, Tô Tầm tay dài chân dài quấn lấy. Nguyễn Kiều Kiều né một hồi, lại bị anh lưu loát cởi bỏ quần.



“Đại nhân, kỳ động dục của anh qua rồi mà.”



“Nhưng tôi rất muốn.”



Tô Tầm nắm cằm Nguyễn Kiều Kiều, hôn một cái, cô có chút khó chịu lập tức tránh né.



anh buông cô ra, hai tay giữ gò má cô, “Em sao vậy?”



Nguyễn Kiều Kiều không thể lừa được Tô Tầm, nhưng nói thẳng hình như lại không đúng. Người khôngbiết còn tưởng cô có sức ảnh hưởng lớn tới Tô Tầm đến thế. Song chỗ này non xanh nước biếc, tộc người thú thỏ sinh sống nhiều năm, chịu đủ mọi ức hiếp, chính vì canh giữ mỏ khoáng thạch này.



Bọn họ thực sự không kiêng dè gì mặc sức cướp đoạt ư?



Nghĩ lại, Nguyễn Kiều Kiều tìm lời lẽ dịu dàng nhất, “Ở đây phong cảnh rất đẹp. Núi non hữu tình, cây xanh bóng mát.”



Tô Tầm nhìn Nguyễn Kiều Kiều một hồi, “Em thích hoàn cảnh này?”



Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, thành thật đáp, “Thích ạ.”



Bỗng nhiên Tô Tầm nở nụ cười, buông cô ra, “Tôi cho rằng loài người sẽ không thích thâm sơn cùng cốc kiểu này.”
Tô Minh muốn nhà họ Tô, cũng muốn người đẹp, thậm chí còn muốn kiềm chế thái tử. Khẩu vị lớn quá, ước chừng nuốt không trôi.



Dù sao thái tử đã chậm rãi nắm giữ thực quyền. Dẫu Tô tướng quân có thể chỉ tay che trời, song cũng chỉ là một lão già sắp xuống mồ.



Nguyễn Kiều Kiều nghe xong như lọt vào sương mù, có điều cô nhanh chóng chộp được một trọng điểm.



“Đại nhân chúng ta và thái tử là một phe?” Thái tử là nam chính trực tiếp của quyển sách, khoai to xoạc khỏe, giàu nứt đổ vách, liên tục được bàn tay vàng.



Nếu Tô Tầm và thái tử là một phe, thì anh còn được tính là nhân vật phản diện không?



“không không không...” Chuột Đệ ở đối diện bắt đầu xua tay, “Đại nhân chúng ta đâu thuộc phe phái nào...”



“... Đợi đã...” Thế Tô Tầm làm nhiều chuyện vậy để làm gì?



Lần này, Tô Tầm ăn một miếng thịt gà, chậm rãi nói: “Để bọn họ tự giết lẫn nhau, không phải chơi rất vui sao?”



“...”



Nguyễn Kiều Kiều nhìn trời, có chỗ nào chơi vui chứ. Nơi này non xanh nước biếc vậy chơi đâu có vui, nhất định phải đùa giỡn mạng người, vậy có ổn không?



“Tôi thấy anh buồn chán quá độ thì có.”



“cô nói đúng rồi. Đại nhân chúng ta rất buồn chán, chính vì buồn chán nên mới tìm ít chuyện để làm. Dù gì, phát tài trong chiến tranh, bọn tôi rất thích.”



“...”



Dựa theo góc độ thánh mẫu, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy đám người người thú/ người bán thú trước mặt đều có bệnh.



Hòa bình không tốt à? Cứ nhất định phải đánh tới đánh lui.



Song Nguyễn Kiều Kiều cũng thông suốt rồi.



Chiến tranh giữ loài người và người thú, không phải mấy người bọn họ tùy tiện khơi mào thì có thể khơi mào. Đối với thời loạn thế này, rất khó bảo toàn tính mạng, còn không bằng nắm giữ thực quyền, nắm giữ mạch máu kinh tế, mới có thể sống tốt.



Dù sao không có gì quan trọng hơn việc sống tốt cả.



Dã tâm của Tô Tầm, cô có thể cảm nhận được.



cô cũng biết anh không phải buồn chán như cô nói. Hoặc giả anh là một tên khốn kiếp, nhưng tên khốn kiếp cũng muốn sống.



Nhìn nhận thế này, thì anh và cô vốn như nhau.



Người ở dị thế, thân bất do kỷ.



Thế giới tàn khốc, bạn không chết thì tôi chết.