Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 60 :

Ngày đăng: 18:45 19/04/20


Giống như Tô Tầm từng nói, anh thích Tô Minh và thái tử tự giết lẫn nhau.



Ngay khi họ bị đuổi ra khỏi lều cỏ chưa lâu, Tô Minh lại tới. Đương nhiên, chuyện này vẫn là Tiểu Bạch nói cho họ biết.



không có sự che chở của họ, trong thôn nhanh chóng bị heo rừng tập kích. Tuy Bạch Đồ hăng hái phản kháng, nhưng hiệu quả quá thấp. Đúng lúc ấy, Tô Minh như nguồn sáng trong bóng tối xuất hiện.



Bọn họ dẫn cứu tinh tới.



Tự cho là đúng.



Khi Tiểu Bạch nói, nước mắt rơi từng giọt lớn, nhưng không có tiếng khóc.



cô bé lau nước mắt, một lát mới lên tiếng: “Bọn họ giết ông nội.”



Tô Minh há là kẻ tầm thường. Tính toán của Bạch Đồ thất bại, vốn dĩ cho rằng mời Tô Minh tới có thể kiềm hãm Tô Tầm, song đâu biết rằng Tô Minh và Tô Tầm cùng một loại người.



Mạnh mẽ cướp đoạt.



Tô Minh thất thủ ở núi tuyết, nguyên tắc của hắn là té ngã ở đâu, sẽ đứng dậy ở dó.



Đúng lúc, Bạch Đồ đưa tới cửa.



Trước giờ hắn không phải thiện nam tín nữ, đợi đến khi Bạch Đồ phát hiện ra ý đồ của Tô Minh thì đãmuộn.



Tô Minh trực tiếp ra tay.



hắn không buồn chán như Tô Tầm, còn giả mù sa mưa sinh ra ‘tình cảm’ với bọn họ. Mạnh mẽ cướp đoạt, thực ra là cài đặt chuẩn mực của hắn - nam chính tà mị ngông cuồng.



Tiểu Bạch khóc liên tục.



Chuột Đệ ở bên cạnh thở dài, “Đáng tiếc cho cà rốt đầy khắp núi đồi kia.”



Nghe vậy, Tiểu Bạch khóc càng thảm thiết hơn.



Chẳng qua, ở hiện trường đều không có nhiều người muốn an ủi cô bé.



Bất kể là người tốt hay kẻ xấu, đều phải có trách nhiệm trước hành vi của mình.



trên thế giới này, lòng thương tiếc là thứ rất hiếm hoi.



Nguyễn Kiều Kiều thoáng nhìn Tiểu Bạch đang nức nở, “Đại nhân, tính sao đây?” Nếu Tô Minh xuống tay độc ác, chỉ e mảnh đất hoang béo bỡ này sẽ bị Tô Minh chiếm mất.
Đây là tính toán của Tô Minh.



Chẳng qua không ngờ, hắn tính toán còn chưa thành công, Tô Tầm đã đánh một đòn phủ đầu hắntrước.



Khoáng thạch của núi tuyết hiến tặng cho thái tử từ lâu rồi. Công lao của hắn, cuối cùng biến thành bụng dạ khó lường. Thậm chí, ngay cả Liễu Như Yên cũng bị thái tử lạnh nhạt.



Haha, đúng là cùng một cha, thủ đoạn hại người quả thực giống như đúc.



Tô Minh ngồi trên ghế, lẳng lặng uống trà.



“Tộc trưởng Bạch, thời gian rất gấp gáp, chúng ta đừng lãng phí nữa. Thế này đi, đây là cháu gái ông mà, cũng đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc. Nếu ông im lặng một tiếng, tôi sẽ chặt mộtngón tay của cháu ông được không? Tôi thấy, mười ngón tay này, mười tiếng, ông còn mười tiếng để suy xét. Nếu chặt hết ngón tay rồi... tôi không đảm bảo tôi sẽ tiếp tục chặt chỗ nào?”



“Cầm thú! Nó vẫn còn là trẻ con đó!”



“Chậc chậc chậc... tộc trưởng Bạch, lời lẽ ông mắng chửi người ta chẳng có chút mới mẻ nào.”



Tô Minh lắc đầu, lại phất tay, tức khắc một thuộc hạ bước qua, túm Tiểu Bạch tới cái bàn bên cạnh.



“Mày... mày muốn làm gì?”



Bạch Đồ vùng vẫy dữ dội, có điều kẻ cầm tù ông đã đánh một quyền vào bụng ông.



“Lão già này, lúc nên câm miệng thì câm miệng.”



“Ông ơi! Cứu con... Ông ơi! Con sợ lắm.”



Tiểu Bạch giàn giục nước mắt, người bên ngoài thật đáng sợ.



“Ông ơi! Cứu con! Con không muốn!”



Bạch Đồ trừng Tô Minh gắt gao, lồng ngực phập phồng kịch liệt, “Tô Minh! Mày! Mày sẽ bị trời phạt! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”



“Chậc chậc chậc, tôi nói rồi mà tộc trưởng Bạch, lời thoại của ông cũ kỹ quá. Trời là gì? Lúc quan trọng có thể bảo vệ ông không? nói thật, tôi rất tò mò, sao đất hoang cần đám người thú thỏ yếu ớt các người trông giữ chứ, giờ rốt cuộc tôi biết rồi, vì có ông đó, ông mềm không được cứng không xong, coi như kỳ dị tuyệt thế.”



Tô Minh khoát khoát tay, người đàn ông bên cạnh Tiểu Bạch ghìm tay cô bé xuống, lưỡi dao thoáng qua, chỉ nghe Tiểu Bạch kêu một tiếng thảm thiết tan nát cõi lòng.



“Tộc trưởng Bạch, kế tiếp, một tiếng suy nghĩ, phải xem ông rồi.”



nói xong, Tô Minh mang Tiểu Bạch đau đến bất tỉnh sải bước ra khỏi lều cỏ.