Vợ Yêu Của Trùm Phản Diện

Chương 61 : Bạch Đồ Bỏ mạng

Ngày đăng: 18:45 19/04/20


Nguyễn Kiều Kiều luôn đi theo Tô Tầm, thấy anh bỗng nhiên dừng bước, mày thoáng chau lại nhưng nhanh chóng giãn ra.



“Sao vậy?”



Tô Tầm lắc đầu, “không có gì?”



Tô Minh ngược lại hành động rất nhanh, nguyên tắc làm việc của người nhà họ Tô đều giống nhau, nhanh và chuẩn. Cho nên Tiểu Bạch mất ngón tay là chuyện trong dự đoán, có điều nụ cười của Tô Minh thực sự chói mắt đấy.



Cẩu Bất Lý được di truyền từ Tô Tầm, thị lực rất tốt, cũng trông thấy ngón tay đầm đìa máu của Tiểu Bạch. Cậu cúi đầu, không nói gì.



Sau khi Tô Tầm tới một chỗ trong thung lũng ẩn nấp, bèn không đi tiếp.



“Sao thế? Dừng ở đây à?”



Tiểu Bạch bị bắt đi một khoảng thời gian rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?



Tô Tầm xua tay, “Vẫn chưa tới thời điểm quan trọng.”



Tiểu Bạch có thể lợi dụng, song nếu phòng tuyến tâm lý của đối phương không hoàn toàn sụp đổ, thìlúc này đi chỉ có thể kém hiệu quả.



anh không quen làm việc lỗ vốn.



một đám người, chờ đợi ngay thung lũng.



Trong lều cỏ, Bạch Đồ đã cạn kiệt toàn bộ sức lực. Ông gầm rú tan nát cõi lòng, lại không đổi được sựbình an của cháu gái.



“Tô Minh, mày làm vậy với tao, Thú vương sẽ không buông tha cho mày.”



“Haha...” Tô Minh cười, “Tôi cũng chưa từng muốn buông tha cho hắn.”



Tô Minh đặt tách trúc xuống, “Nếu tôi là ông, thì tôi sẽ không ngoan cố nữa. Dù gì, thế giới này giao chiến quá lâu rồi, là thời điểm cần một người thống nhất chân chính.”



“Vậy cũng sẽ không phải là bọn bây... Bọn bây phá hủy quê hương của mình, còn âm mưu phá hoại gia đình tao...”



“Thói quen cướp đoạt là một trong những cách sinh tồn mà. Chẳng qua tạm thời các người chưa học tập được thôi. Sao nào, sắp tới tiếng thứ hai rồi, đứa cháu gái nũng nịu của ông sắp mất ngón tay thứ hai rồi đó!”



“Mày đúng là không bằng cầm thú!”



“Ừ, rất nhiều người đều nói tôi như thế.” Tô Minh cúi người nhìn Bạch Đồ, “Cháu gái ông vẫn chưa trưởng thành, có điều lại trổ mã vô cùng tốt.”



Nghe đến đây, con mắt lờ mờ của Bạch Đồ lộ vẻ kích động, ông ngẩng đầu lên, lại bị Tô Minh chặn lại, “Mày muốn gì?”



Khóe môi Tô Minh khẽ động, giọng nói lạnh thấu xương.



“Gần đây vì chuyện Tô Tầm, tôi chẳng có chút kiên nhẫn nào. Nên tôi không đợi nổi mười tiếng đâu.”




Bạch Đồ đã chết.



Cẩu Bất Lý chưa từng chứng kiến cái chết như vậy, nhất thời có chút không biết phải làm sao.



Tiến sĩ Gấu bước vào, nhìn Bạch Đồ, “Chết rồi. Lão già này, đúng là...”



Cho dù chết cũng không nói ra bí mật mà ông bảo vệ, quả thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.



“đi thôi.” Tiến sĩ Gấu lắc đầu, mang bao tay, rút khối khoáng thạch ra khỏi tay Bạch Đồ.



“Độ tinh khiết cao thế, còn giấu ở trên người. Đợi tự sát sao? Ông ta thật là... Thôi, đi nào.”



không hề nắm được thứ mong muốn, Cẩu Bất Lý hơi nản lòng. không chỉ vậy, phía sau cậu còn kéo theo một cục nợ.



Nhìn bé thỏ hai mắt đẫm lệ kia, Cẩu Bất Lý như muốn hóa sói, một ngụm cắn chết cô bé.



“Chị theo tôi làm gì?”



“Huhuhuhu...”



“...”



Nguyễn Kiều Kiều và Chuột Đệ giải quyết thuộc hạ của Tô Minh ở bên ngoài xong, đợi Cẩu Bất Lý bước ra, hai người lập tức nghênh đón.



“Giải quyết hết rồi.”



hiện tại cậu đã biến thành hình người, nhào vào lòng Nguyễn Kiều Kiều, giọng nói sa sút: “Mẹ ơi, con chưa hoàn thành nhiệm vụ nè!”



“không cứu được Tiểu Bạch à?” Nhưng cái đuôi nhỏ theo sau con trai cô là ai?



Cẩu Bất Lý từ trong lòng Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, nhìn cái đuôi nhỏ một cách chán ghét.



“Cứ được một đứa vô dụng. Bạch Đồ chết rồi, con chẳng hỏi được cái gì.”



Nguyễn Kiều Kiều vuốt lỗ tai đáng yêu của Cẩu Bất Lý, sâu trong lòng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.



Vậy cũng tốt, mang bí mật tới một thế giới khác. Ai cũng không biết.



Có thể giữ được non xanh nước biếc này, thật ra là một chuyện tốt đấy.



“Đại nhân đâu?” Tiến sĩ Gấu theo ra, hỏi.



Nguyễn Kiều Kiều hướng về phía trên núi, bĩu môi, “anh ta bảo có chuyện cần nói với Tô Minh, hai người đi lên rồi.”