Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 105 : Tôi cho cô cơ hội một lần cuối cùng, thay Trì Hoan làm sáng tỏ
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Beta: Stuki^^
Trì Hoan không lên tiếng, từ khi Tô Nhã Băng xuất hiện, thật giống như sẽ không cùng cô ta nói chuyện gì.
Âu Thấm nhìn đám người, thiêu thiêu mi, không có ngăn cản, thậm chí không có phát biểu ý kiến.
Vệ sĩ chuyên nghiệp rất nhanh đem hiện trường dọn dẹp, khán giả xua tan rời đi, cho đến khi bọn họ muốn động thủ đập máy quay phim.
“Mạc thiếu, chúng tôi trong đài những thứ này máy móc đều rất hiện đại, đập bể là anh chuẩn bị toàn bộ mua mới cho đài chúng tôi sao?”
Mạc Tây Cố nhìn về phía Âu Thấm, trên môi cong ra mấy phần lạnh lùng:”Cô nhiều tiền như vậy cũng không mua nổi máy mới.”
Âu Thấm cười một tiếng: “Nhưng là những tiền kia cũng không phải là dùng để mua máy quay phim.”
Mạc Tây Cố trên mặt lãnh đạm bao trùm lên một tầng giễu cợt.
Một giây kế tiếp, tại chỗ máy quay phim đều bị đập bể.
Âu Thấm buông tay một cái, bất đắc dĩ:”Nêu như vừa rồi anh không vừa lòng, để cho người đem bộ phận ghi âm xóa bỏ là được, Trì tiểu thư dầu gì cũng là ngôi sao, lại đang là nhân vật nổi tiếng, tôi lại ghi âm một đoạn khác nói không chừng còn có thể dùng, cần gì phải đều phá đi.”
Trì Hoan ở một bên nhàn nhạt nói:”Nếu như cần, tôi có thể phối hợp ghi âm lại một lần.”
Cho đến khi Trì Hoan lên tiếng, Mạc Tây Cố mới quay đầu nhìn sang.
Cô ngồi ở trên ghế sa lon, tóc vén qua một bên, rũ đầu xuống. Anh ta chỉ có thể nhìn được gò má của cô, thần sắc nhạt nhẽo.
Anh ta nhìn cô chằm chằm mấy giây, cuối cùng vẫn thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói:”Đi.”
Cái chữ đi này, không nghi ngờ chút nào là nói với Tô Nhã Băng.
Tô Nhã Băng vài lần muốn tránh thoát đều không thể đem tay từ trong tay Dương lão thái thái rút ra, mắt thấy Mạc Tây Cố xoay người muốn đi, nhất thời cũng có chút luống cuống ——
“Nếu Mạc thiếu cố ý muốn nhúng tay. Tô tiểu thư, vậy cô lại lần nữa ghi âm một đoạn, tôi cho cô cơ hội một lần cuối cùng chính thức thay Trì Hoan làm sáng tỏ.”
Người đàn ông này dường như vô luận nói chuyện với người nào, đều là một bộ nhạt nhẽo như vậy.
Có thể thời gian dài, cho dù ai cũng có thể cảm giác được cái nhạt nhẽo này khắc sau tận xương vào tủy.
Ngay cả Trì Hoan cũng không biết, cái gì gọi là ——
[ tôi cho cô một cơ hội chính thức thay Trì Hoan làm sáng tỏ. ]
Mặc Thời Khiêm không biết lúc nào đem đồng hồ đeo tay lần nữa đeo lên cổ tay trái cúi đầu liếc nhìn thời gian.
Tô Nhã Băng bỗng nhiên đi về phía trước bước ra một bước.
Nhưng cô chưa kịp bước đi, cánh tay liền bị kéo lại.
Mạc Tây Cố cúi đầu, ánh mắt khóa lại mặt cô thấp thỏm lo âu, híp mắt lạnh giọng hỏi:”hắn làm gì mà khiến em sợ?”
“Tây Cố… ” Tô Nhã Băng nhéo ống tay áo của hắn, giọng nói gần như cầu xin:”Em ngày hôm nay nguyên bản là không muốn đến, cũng không muốn nói Trì tiểu thư không phải, nhưng là mẹ anh nói chỉ cần em nghe lời … bà ấy sẽ cho em một cơ hội… Nguyên bản chính là chúng ta có lỗi với cô ấy, em có thể nói xin lỗi.”
Mạc Tây Cố dĩ nhiên biết là bọn họ có lỗi với Trì Hoan.
Ít nhất, lúc mới bắt đầu là như vậy.
Đúng như hôn nhân của anh ta cũng không phải của riêng một mình anh ta, chuyện này tổn thất không phải là một lợi ích cá nhân, mà cả lợi ích của một công ty.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông thâm trầm lạnh nhạt, tầm mắt từ trên người Trì Hoan quét qua, vẫn là nắm cổ tay của Tô Nhã Băng, xoay người phải đem cô mang đi.