Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 121 : Trì tiểu thư mất hứng

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Edit: Cẩm Quỳ



Beta: Stuki^^



Trì Hoan lắc đầu một cái, thấp giọng nói: ” Được rồi, hay là chúng ta trở về đi thôi.”



Nhạc Lâm nhíu mày, cũng không cưỡng cầu, chỉ là nói: “Vậy Kha Kha, cô đưa tôi đến 1999 trước, sau đó lại đưa Trì tiểu thư về nhà.”



An Kha thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Trì Hoan, hạ giọng hỏi: “Trì tiểu thư?”



Qua mấy giây thì Trì Hoan mới lấy lại tinh thần: ” Được, dù sao tôi cũng có nhiều thời gian.”



Tay cô biến thành như vậy, bất kể là ở bên ngoài hay là ở trong nhà, cũng cơ bản dính líu không là cái gì.



An Kha nghiêng đầu nhìn người đàn ông kế bên ghế tài xế, nhíu lông mày nói: “Nhạc luật sư, rõ ràng anh có xe, tại sao mỗi lần đều đi nhờ xe chúng tôi vậy?”



Nhạc Lâm mỉm cười trả lời: “Bởi vì Kha Kha kỹ thuật giỏi.”



An Kha: “…”



Cô ấy không nói gì nữa, một đôi mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.



Chiếc Ferrari màu trắng dừng tại trước cửa 1999, Nhạc Lâm cúi đầu cởi giây an toàn ra, đưa tay đẩy cửa xe: “Trì tiểu thư nếu có chuyện gì, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”



” Được, cám ơn.”



An Kha nhìn Trì Hoan ngồi ở ghế sau an tĩnh dị thường: “Trì tiểu thư, đi thẳng về sao?”



“Trở về đi.”



Đang lúc chờ quay xe, Trì Hoan chán đến chết nhìn ra ngoài cửa, thời điểm muốn thu tầm mắt lại thấy một thân hình cao ngất đột nhiên lọt vài tầm mắt của mình.



Não còn chưa kịp phản ứng, cô đã phản xạ có điều kiện lên tiếng: “An Kha! Dừng xe!.”



An Kha sững sờ, vẫn là nhanh nhạy đạp chân phanh, xe đột nhiên dừng lại.



“Trì tiểu thư, sao thế?”



Không có gì, chẳng qua là cô thấy Mặc Thời Khiêm.




Trì Hoan lập tức trở về phòng tắm rồi đi ngủ, vừa đứng lên liền phát hiện không còn sức lực nữa, nhất là tay không cử động được, ngay cả tắm cũng không có cách nào.



Vì vậy, cô lại lần nữa ngồi xuống.



Trong phòng khách dưới lầu, Mặc Thời Khiêm cởi áo khoác ngoài xuống đưa cho người giúp việc, thuận miệng nhàn nhạt hỏi một câu: “Cô ấy đã ăn cơm tối chưa?”



“Tiên sinh! Còn chưa có!”



Nam nhân động tác trên tay một chút: “Chưa sao?”



“Trì tiểu thư trở lại liền không vui, một mực tự giam mình ở trong phòng”. Dì Lý suy nghĩ một chút mới nói: “Có thể là vì sự tình của cha cô ấy nên tâm tình có chút xấu…”



Dì Lý mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn hay xem TV, cũng biết Trì Hoan.



Mặc Thời Khiêm ừ một tiếng: “Đem bữa ăn tối hâm nóng rồi đưa lên.”



” Ai, được.”



Mặc Thời Khiêm lên lầu hai, gõ gõ cửa thư phòng, nhưng chờ trong chốc lát cũng không ai mở cửa, hơn nữa bên trong an tĩnh giống như là không có người.



Hắn thấp giọng lên tiếng: “Trì Hoan?”



Vẫn không ai lên tiếng.



Nam nhân ánh mắt nheo lại, tay vặn ra chốt cửa: “Anh vào đây.”



Đẩy cửa ra, trong thư phòng chỉ có một chiếc đèn trên bàn sách đang bật sáng, nữ nhân nằm ở trên mặt bàn, giống như là ngủ thiếp đi.



Hắn đi tới, cúi người sờ một cái lên đầu của cô: “Trì Hoan.”



Bàn tay mới vừa chạm vào tóc của cô, cô liền “tỉnh”, nghiêng đầu một cái, tránh được tay của Mặc Thời Khiêm.



Tay của Mặc Thời Khiêm ở giữa không trung hơi cứng đờ, nhưng mấy giây sau liền bình tĩnh thu hồi lại, giọng nói bình thường hỏi: “Thế nào lại không ăn bữa ăn tối?”



Cô thái độ lãnh đạm: “Em không đói bụng.”



Người đàn ông kéo môi cười một tiếng: “Anh không có trở về ăn cùng em, em không vui sao?”