Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 122 : Không ngại đút cho em ăn

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Edit: Cẩm Quỳ



Beta: Stuki^^



Trì Hoan không muốn để ý đến hắn, không muốn nói chuyện cùng hắn, nhìn hắn đã cảm thấy tức giận rồi.



Cô đứng dậy, cũng không thèm nhìn hắn, vòng qua hắn muốn rời đi.



Nhưng còn chưa đi qua hắn, cánh tay liền bị kéo lại, sau đó trực tiếp ngã vào trong ngực hắn.



Cô giãy giụa, nhưng tay nam nhân từ phía sau vòng qua hông của cô, đưa cả người cô giam cầm trong lồng ngực, trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói trầm trầm: “Cho nên, em là đang cáu kỉnh với anh?”



Mặt cô vẻ đầy khó chịu: “Anh buông ra cho em!”



Mặc Thời Khiêm làm sao có thể buông cô ra, không nhanh không chậm ôm lấy cô ngồi xuống, đặt cô trên đùi của mình: “Nói rõ ràng! Rốt cuộc phát cáu vì cái gì?”



Cô phát cáu vì cái gì?



Mình đã làm gì chuyện trái lương tâm mà chính mình không rõ ràng sao?



Cô là một diễn viên cũng không có giống hắn diễn tự nhiên như vậy.



Trì Hoan ban đầu còn không có cảm giác mình tức giận, hoặc có lẽ là không có ý thức được mình đang tức giận.



Vào lúc này bỗng cảm giác mình giận đến chỉ kém không có đánh người, nhất là còn bị hắn ôm vào trong ngực như vậy, trừng hai mắt tức giận gầm nhẹ: “Anh buông lỏng ra cho em!”



Cánh tay của nam nhân vẫn không nhúc nhích.



Trì Hoan bị cái vẻ mặt tỉnh táo lạnh nhạt này quét một vòng giống như đang nhìn tiểu nữ nhân xù lông chọc cho điên lên: ” Rốt cuộc anh có nghe hiểu tiếng người hay không?”



Đôi mắt sâu thẳm của nam nhân nhìn chằm chằm vào cô, nhàn nhạt hỏi: “Em với ba em gây gổ lại giận cá chém thớt lên anh?”



Bình thường Trì Hoan có chút tính khí của đại tiểu thư cùng với tiểu nữ nhân, nhưng không lớn lắm.



Bộ dạng giận không kiềm chế được như vậy không thường gặp.
Mặc Thời Khiêm vòng tay ôm lấy hông của cô, rất bình thản nói: “Đi vào đi.”



Dì Lý bưng thức ăn đi tới, liếc mắt liền thấy bọn họ ” ngồi thân mật” chung một chỗ, bất quá chuyện trải qua buổi trưa bà cũng đã biết, chẳng có gì lạ hay không, chẳng qua là không nhịn được cúi đầu che mặt mà cười, đem thức ăn đặt xuống liền lập tức đi ra ngoài.



Nam nhân múc canh, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Đừng làm rộn, ăn cơm xong đã.”



Cô náo loạn sao?



“Không ăn chính là không ăn, em phải nói mấy lần anh mới hiểu?”



Trì Hoan cảm thấy mình bây giờ giống như một tiểu hài tử mới mấy tuổi, rất ngây thơ, nhưng cô chính là không khống chế được.



Mặc Thời Khiêm hạ mắt nhìn cô mấy giây, lần nữa buông chén canh trên tay xuống, lực đạo cũng không nặng nhưng lộ ra chút khí lạnh: “Trì Hoan.”



Hắn híp mắt, bình tĩnh phun ra tên của cô: “Anh sẽ không dỗ phụ nữ, cũng không biết em đang náo loạn cái gì, hoặc là em trực tiếp nói cho anh biết cái gì chọc em nổi giận hoặc là em phải ngoan ngoãn mở miệng ăn cho xong bữa tối nay, nếu không anh sẽ không để ý dù em chán ghét, anh vẫn đút cho em ăn xong bữa cơm này.”



Trong lòng ủy khuất như thủy triều dâng lên, tầng tầng trào ra, đôi mắt đều nổi lên sương mù.



Nam nhân giơ tay lên, bàn tay nắm nửa bên mặt của cô, đem âm thanh chậm lại: “Rốt cuộc phát cáu cái gì? Hử?”



Cô bộc phát dùng sức cắn môi: “Có phải anh không quên được Lương Mãn Nguyệt đúng không?”



Hắn nhàn nhạt đáp: “Không có.”



“Anh nói láo.”



Nam nhân rũ mắt nhìn cô: “Phải không?”



Âm thanh của cô thấp xuống: “Có lẽ anh không quên được, chẳng qua là chính anh không biết, hoặc là trong lòng không chịu thừa nhận.”



Mặc Thời Khiêm nhìn cái thần sắc tức giận này của cô, cười một cái: “Trì Hoan, em so với anh rõ ràng hơn, người đàn ông không quên được một nữ nhân là hình dáng gì —— hoặc là không hề đề cập tới, coi như cho tới bây giờ không có yêu, hoặc là ra tay đoạt lại, không tiếc bất cứ giá nào.”



Trì Hoan ngây ngẩn, có loại ảo giác, cảm thấy hắn nói câu sau cùng bên trong vô hình che đậy sự lạnh lùng vô tình.