Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 129 : Nguyên lai, cô yêu cậu ấy?
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki°°
Chờ xe dừng lại trước 1999, thật ra thì Trì Hoan cũng không biết cô tới đây làm gì.
Đại khái chỉ là không có chỗ để đi.
Trì gia đã không còn.
Nhà trọ của chính mình… Không, đã không ở nữa.
Biệt thự của Mặc Thời Khiêm, để cho cô không có cảm giác đó là nhà cô, giống như nơi ở nhờ.
An Kha hỏi: “Trì tiểu thư, cần tôi theo cô đi vào sao?”
Trì Hoan cúi đầu mở ra dây đai an toàn: “Không cần.”
An Kha cũng không có cưỡng cầu: “Bảo an của 1999 cơ bản đều là người của Mặc tiên sinh cùng Phong tiên sinh, nếu như xảy ra chuyện gì, cô có thể tìm bọn họ, hoặc là gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi biết rồi.”
An ninh trật tự ở 1999 cũng không tệ lắm, mấy năm nay chưa thấy xảy ra chuyện gì, ngoại trừ lần trước gặp Sở Tích bị mấy cái tên nhà giàu trêu đùa tạt một thân rượu.
Tìm một góc yên tĩnh.
Người phục vụ đi tới, cung kính hỏi: “Tiểu thư, ngài muốn uống chút gì không?”
Trì Hoan chán đến chết, thuận miệng nói tên loại rượu ấn tượng tốt trong trí nhớ.
Người phục vụ tĩnh lặng, cung kính cười cười, thành khẩn nói: “Tiểu thư, thật ra thì chỗ chúng tôi cũng có bán nước trái cây, cà phê, đủ loại thức uống đều có, cô có muốn uống trà hay không?”
Trì Hoan: “…”
“Tôi tới quầy rượu là để uống nước trái cây?”
“Thật ra thì… Nơi này của chúng tôi cũng không thể coi như quầy rượu.”
Trì Hoan không có lên tiếng, không nói một lời nhìn người phục vụ.
Người phục vụ bị cô nhìn chăm chú thì sợ hãi trong lòng, lúng túng gãi đầu một cái: “Trì tiểu thư… Phía trên phân phó không thể bán rượu cho ngài.”
Trì Hoan: “…”
Lời anh nói ra được, nhưng là Thịnh Đường không chút nghĩ ngợi mà tiếp lời cô, Trì Hoan trái tim vẫn vô hình trầm một cái, không nói ra được cảm giác gì.
Thịnh Đường sờ lên cằm, nhàn nhạt lành lạnh tiếp tục nói: “Mặc dù không thương tâm, nhưng là tổn thương tự ái, cô muốn đá chú ấy, không quá dễ dàng!” Anh cúi đầu cười liếc cô: “Chẳng lẽ, cô muốn thỉnh giáo tôi thế nào đá chú ấy?”
“Không phải.”
“Ồ?”
Trì Hoan không lên tiếng, tiếp tục uống rượu, hơn nữa cô uống gấp, thiếu chút nữa bị sặc.
Thịnh Đường thật thấp cười ra tiếng, hời hợt lại cực kỳ chắc chắc: “Nguyên lai, cô yêu chú ấy.”
Trì Hoan lần này thật lại bị sặc, ho sặc sụa, ho đến gương mặt đỏ lên.
Cô cảm thấy Thịnh Đường người đàn ông này thật sự là…
Mặc Thời Khiêm nhìn qua sâu không lường được, hắn thật giống như phiêu hốt bất định, nhưng là giống như một con báo săn, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm của ngươi, âm thầm liền đem người nhìn thấu.
Chờ Trì Hoan ngừng ho khan, hô hấp bình phục, lại muốn phản bác, Thịnh Đường vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười, phản bác nữa lại rất giống là giấu đầu hở đuôi, trong lúc nhất thời có vài phần không nói được thẹn quá thành giận.
Cô cắn môi, cứng ngắc nói: “Tôi không có.”
Thịnh Đường giống như là không nghĩ tự thông, không đếm xỉa tới tự mình nói: “Xem ra tôi đoán sai rồi, cô tìm đến tôi, không phải là muốn hỏi tôi làm thế nào đá cậu ta, là muốn hỏi tôi, làm thế nào theo đuổi sao?”
Trì Hoan cắn răng nói: “Tôi không có!”
Cô là thật không có.
Lúc tới đây thật ra thì cô không có bất kỳ ý tưởng nào.
Hoặc là theo bản năng cảm thấy, cô đến tìm Thịnh Đường, ít nhiều gì có thể biết chút gì.
Liên quan tới hắn, hoặc là… Liên quan tới chính cô.
Cũng có thể chỉ là không chỗ có thể đi, nghĩ muốn tìm một chỗ giết thời gian.
Thịnh Đường đứng lên, giơ tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Tôi muốn trở về công ty, có thể mang cô cùng đi… Thuận tiện tìm chú ấy ăn cơm chung.”
Cô quay mặt đi: “Tôi không đi.”
Thịnh Đường lười phải khuyên cô, chân đã bước ra ngoài, ngữ điệu lười biếng cười nhẹ: “Tôi đề nghị cô cùng đi qua xem một chút, trong mắt chú ấy ngoài nữ nhân của mình thì mọi cô gái khác đều không phải phụ nữ, nhưng mà các cô gái khác chưa chắc đã nghĩ như vậy.”