Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 131 :

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Edit: Cẩm Quỳ



Beta: Stuki°°



Mặc Thời Khiêm kéo cô đi vào phòng làm việc, liền thuận tay đóng cửa lại.



“Cố ý tới tìm anh, là có chuyện gì?”



Trì Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, cô mới phát hiện người đàn ông này rất thích hợp mặc âu phục… Thật ra thì cũng không phải đặc biệt hợp, thậm chí có hai cái nút áo còn không cài.



Nhưng một thân áo sơ mi cùng quần tây, toàn thể phong cách lộ ra nghiêm túc bàn chuyện hợp tác làm ăn lại thích hợp vô cùng, thật giống như hắn căn bản là nên thuộc về những chỗ như vậy.



“Hả? Lúc em đi 1999 thì gặp phải Thịnh Đường, anh ta thấy em đi một mình, liền dẫn em đến tìm anh cùng ăn cơm.”



Cô nói như vậy, hắn cũng không hỏi nhiều nữa, chẳng qua là thấp giọng thản nhiên nói:”Anh còn có một chút việc chưa làm xong, chờ anh nửa giờ được không?”



Trì Hoan liếc nhìn hắn, dựa vào thành ghế sa lon: “Được.”



Cô ngồi ở trên ghế sa lon nhàm chán đến chết, đánh giá phòng làm việc của người đàn ông kia.



Cái phong cách này… So với căn nhà ở Tây Sơn thì trang hoàng giống nhau như đúc, cô đoán chừng bên trong phòng là do nhà thiết kế tới chỉnh sửa.



Không tới một phút, thư kí bưng ly trà đưa vào: “Trì tiểu thư, mời cô dung trà.”



Trì Hoan thuận miệng trả lời: “Được, cảm ơn.”



Cậu thư kí ánh mắt phức tạp nhìn Trì Hoan một cái, liền đứng dậy khóa cửa lại đi ra ngoài.



Không tới mười phút sau, cửa phòng làm việc lại bị gõ.



“Vào đi.”



Trì Hoan vốn đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn xuống phong cảnh thành phố phía bên dưới, có thư kí đi vào cô cũng không để ý, cho đến khi nghe được cậu thư kí kia đứng trước mặt người đàn ông mở miệng nói chuyện: “Mặc tổng, bữa trưa của ngài có cần tôi đưa vào?”



“Để đó là được.”



Bữa trưa?



Hắn không phải là đi ăn cùng cô sao?
Trì Hoan cúi đầu từ từ múc canh uống, hẳn là mùi vị rất ngon bởi vì nhìn qua là như vậy, nhưng nếm không ra mùi vị cụ thể gì.



Trợ lý Trần trong chốc lát liền đẩy cửa tiến vào, là nam trợ lý vừa rồi.



Anh ta thấy Trì Hoan đang ăn bữa trưa của Mặc Thời Khiêm, mày nhíu lại, chỉ là không có biểu thì rõ ràng, có chút khó khăn mở miệng: “Mặc tổng…”



Người đàn ông ngẩng đầu, mày kiếm nhíu lại: “Cái ghế đâu?”



Trợ lý Trần lúc này mới biết, hắn muốn cái ghế là vì để cho Trì Hoan ngồi: “Tôi sẽ lập tức mang vào… Tôi chỉ muốn hỏi, quán này bây giờ bề bộn nhiều việc, nếu như bây giờ mua thức ăn mà nói có thể phải chờ một hai giờ, Mặc tổng, hôm nay đổi quán ăn khác có được không?”



Đông khách?



11:30 cũng chưa tới liền đông khách rồi hả?



Trì Hoan đặt xuống cái muỗng, vén lên môi đỏ mọng, cười như không cười nhìn sang: “Quán ăn này làm ăn tốt như vậy à?”



“Ừ… Bên cạnh là một quán ăn nhỏ, không quá nổi danh, chẳng qua là tay nghề đầu bếp rất tốt.”



Cô ngữ điệu nâng lên: “Không nổi danh, cũng có tên chứ?”



Trợ lý Trần nhìn cô: “Chuyện này… Cụ thể tên gì tôi cũng không nhớ rõ, vẫn luôn là gọi điện thoại liên lạc với bọn họ…”



“Vậy anh gọi điện thoại đi.”



Trì Hoan trực tiếp cắt lời hắn, âm thanh chuyển thành lạnh.



Trợ lý Trần nhìn cô, trên mặt có bất mãn, cũng có khẩn trương, anh ta lại khổ sở nhìn về phía Mặc Thời Khiêm: “Mặc tổng…”



Mặc Thời Khiêm là một bộ dáng không nóng không lạnh, lãnh đạm, thờ ơ: “Cô ấy bảo cậu gọi thì cậu mau gọi đi, gọi điện thoại, rất khó sao?”



“Trì tiểu thư… Những quán ăn khác mùi vị cũng ngon, không cần nhất định phải là những thứ đó.”



“Tôi muốn những thứ đó, có vấn đề sao?”



Trợ lý Trần thấy người đàn ông kia không có ý mở miệng nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Cũng được… Nhưng cũng có thể phải chờ rất lâu, tôi đi ra ngoài gọi ngay đây.”



Giọng nữ nhân lạnh lùng lành lạnh cắt đứt anh ta: “Ở nơi này gọi đi.”