Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 52 : Mặc Thời Khiêm, anh đang chê em?

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Editor:Thu Huyền



Beta: Stuki^^



A..



Mùi vị thật không tệ, ăn rất ngon.



Nam nhân cao lớn nâng chén cháo mùi vị không tệ, đặt trước mặt cô. Lần này Trì Hoan không có lại gây náo, ngoan ngoãn ăn xong một chén cháo.



Mặc Thời Khiêm lại rót một ly nước cho cô, sau đó liền thay cô trải chăn ra, an tĩnh rời khỏi phòng ngủ.



Trì Hoan buồn ngủ lại không thoải mái, rất nhanh thì mơ mơ màng màng ngủ.



Trong phòng khách, túi xách của Trì Hoan đặt ở trên ghế sa lon không ngừng truyền tới tiếng điện thoại di động.



Hắn đều không để ý.



Cho đến khi điện thoại di động của hắn đặt trên bàn uống trà cũng bắt đầu chấn động.



Hắn đi tới, cầm lên, mắt liếc tên phía trên, môi mỏng mở ra độ cong nhàn nhạt, ngón tay trượt nghe.



Bên kia quả thực là Mạc Tây Cố, anh ta đè thấp giọng: “Mặc Thời Khiêm.”



“Mạc thiếu có chuyện?”



“Trì Hoan bây giờ đang ở nơi nào?”



Mặc Thời Khiêm chân dài đi tới trước cửa sổ sát đất, một tay cắm vào túi quần, nhìn xuống cảnh tượng ngoài cửa sổ: “Tìm cô ấy có chuyện sao?”



Mạc Tây Cố yên tĩnh nửa giây, anh ta có thể cảm giác được, người đàn ông này thái độ có biến hóa vi diệu, sở dĩ vi diệu, là bởi vì biến hóa này không ai cảm thấy được, nhưng lại chỉ đủ để anh ta phát hiện.



“Cô ấy không có trả lời điện thoại của tôi, cũng không trở về Trì gia, người đại diện của cô ấy và bạn bè đều không liên lạc được.” Dừng một chút, anh ta trầm giọng nói: “Là anh lái xe mang cô ấy đi, chắc chắn anh biết bây giờ cô ấy đang ở đâu.”



Ở nơi nào?



Ở trên giường của hắn.



Mặc Thời Khiêm nháy nháy mí mắt: “Tối qua cô ấy dầm mưa, khả năng bị cảm, bây giờ không thoải mái.”



Dầm mưa…



Tối hôm qua đúng là có mưa.




“Em không có quần áo để mặc.”



Anh thản nhiên: “Còn không còn tắm rửa nữa thì người muốn mốc rồi.”



“Mặc Thời Khiêm, anh đang chê em sao?”



Trì Hoan cảm thấy dù sao cô cũng là con gái, hơn nữa còn vẫn là một cô gái nhỏ, hắn có thể buộc cô ăn cơm uống thuốc, bởi vì cô dù gây náo loạn cũng biết rõ hắn vẫn là vì tốt cho thân thể của cô.



Nhưng là chê… Cô nổi giận!



Hắn không có chút rung động nào: “Tóc cũng mùi.”



Trì Hoan càng tức giận rồi, cô bị ướt đêm đó liền glộ sạch mái tóc, cũng chỉ tối hôm qua chưa gội mà thôi, làm sao có thể có mùi?



Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn là không nhịn được đưa tay sờ tóc của mình.



Mặc Thời Khiêm rũ mắt nhìn động tác vô ý thức của cô, u mê mà mơ hồ, đáng yêu khả ái, độ cong trên môi không nhịn được lan ra.



Trì Hoan quặm mặt lại: “Đầu em rất sạch sẽ.”



Hắn đặt cô xuống ghế: “Ăn cơm.”



Cô hừ một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.



Hai ngày này mặc dù bị Mặc Thời Khiêm buộc ăn, nhưng đều chỉ ăn có chút ít, có thể do thân thể khá hơn một chút khẩu vị cũng theo trở lại. Hơn nữa bữa ăn này thức ăn trên bàn không chỉ phong phú, còn đủ màu sắc, mang theo mùi thơm làm người ta cảm thấy thèm khát.



Gắp mlọt miếng cá nếm nếm, mùi ngon, cô không nhịn được hỏi: “Cơm anh mua ở đâu vậy, ăn ngon quá.”



Ngày hôm qua ăn mỗi chén cháo cũng ngon vô cùng.



So với đồ ăn bên ngoài cô hay ăn thì cái này ngon hơn nhiều.



Mặc Thời Khiêm múc canh, nghe vậy ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Giống đồ đi mua lắm sao?”



Trì Hoan ngậm đũa, ánh mắt trợn to: “Không phải là mua, chẳng lẽ là… Anh tự mình làm?”



Bởi vì cô chưa xuống bếp bao giờ, ở nhà không phải là gọi đồ bên ngoài chính là để cho người giúp việc của Trì gia làm, cho nên cô căn bản chưa từng nghĩ những thứ này là Mặc Thời Khiêm làm.



Lần này hắn không liếc về phía cô nữa: “Ăn cơm.”