Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 67 : Tôi với em cùng nhau về nhà
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Beta: Stuki^^
Đâu chỉ là rất có tiền, hắn đoán chừng là người siêu cấp có tiền bí ẩn của Lan thành.
Bản thân 1999 có lẽ không coi vào đâu, nhưng là chỗ này vốn có tính bảo mật cao, là nói lựa chọn hàng đầu của chúng thương lưu Lan thành, tỷ như Đường Việt Trạch thường xuyên qua lại ở chỗ nay, tỷ như mình.
Có thể chứa đựng nhiều quyền quý như vậy, không nghi ngờ chút nào, sau lưng nó có còn có quyền thế lớn hơn để dựa vào.
Vô luận là không muốn người khác biết có núi dựa, hay là chính bản thân bọn hắn.
Từ trong thang máy đi ra ngoài, Thịnh Đường ở phía trước dẫn đường, đi thẳng đến tầng cai nhất của 1999, trước phòng giam lớn như vậy có hai người đàn ông đang canh giữ.
Trì Hoan bĩu môi một cái, nếu là có cái máy nghe lén, bọn họ nắm giữ bao nhiêu bí mật a.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu: ” Em có hình của Ninh Du Nhiên không?”
“Trong điện thoại có hình cô ấy tự quay.”
Trì Hoan liền vội vàng lật lấy điện thoại ra, trong Wechat lật thật lâu, mới tìm ra video HD Ninh Du Nhiên tự quay: ” Chính là cô gái này, thời điểm xảy ra chuyện chắc còn ở 1999.”
Hai người đều lại gần nhìn.
Sau lưng vang lên giọng đàn ông trầm thấp: ” Tóc ngắn, áo lông trắng sáng, quần jean, balo lệch vai màu hồng, tra xem lần cuối cùng cô ấy xuất hiện trong máy theo dõi nàng là lúc nào.”
Trì Hoan quay đầu lại nhìn hắn: “… Anh còn nhớ… Thật là giỏi.”
Từ đầu tới cuối ngay cả cặp màu gì hắn đều nhớ.
Mặc Thời Khiêm không có chút rung động nào nhìn cô: ” Trí nhớ tốt.”
Một người đàn ông trong ấy gãi đầu một cái: ” Chính là cái cô gái thường thường cùng Trì tiểu thư tới nơi này sao?”
Trì Hoan vội nói: ” Chính là cô ấy… Các người có ấn tượng?”
“Cô ấy ở bãi đậu xe thiếu chút nữa bị mấy người quần áo đen kéo đi nha…”
Anh ta từ đầu đến cuối mặt không biểu tình, nhưng hai hàng lông mày không hẹn mà cùng giật một cái.
Nhìn trong theo dõi, Trì Hoan dĩ nhiên không nghe được đối thoại của bọn họ, chỉ có thể nhìn được Đường Việt Trạch đưa mắt nhìn xe từ từ rời đi, qua một lúc lâu mới mở xe chính mình.
Cô sờ lên cằm: ” Không nhìn ra, anh ta còn rất thân sĩ.”
Đối với việc Trì Hoan liên tiếp khen ngợi người đàn ông mà từ trước giờ cô gặp tận hai lần, Mặc Thời Khiêm không tiếng động nhíu lông mày, nhưng hắn cái gì đều không biểu hiện ra, chỉ là nói:” Có số điện thoại của cha mẹ cô ấy không, có thể gọi điện thoại hỏi một chút xem cô ấy đã đến nhà chưa.”
Trì Hoan ồ một tiếng, lật danh bạ ra, dù sao cũng là bạn tốt ở trường cấp 3, Trì Hoan gọi tới: ” Chào dì, Du Nhiên về nhà chưa ạ?”
“Là Hoan Hoan a, xe mới vừa lái vào, xảy ra chuyện gì sao?”
“Há, không việc gì, về đến nhà là được rồi, dì nói giùm với cô ấy trễ tí nhớ gọi điện thoại cho con nha.”
“Ai, được”
Cúp điện thoại, Trì Hoan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.
Cô đem điện thoại di động thả lại túi áo khoác ngoài:” Du Nhiên về nhà, tôi cũng phải đi về, các anh tiếp tục chơi đùa đi.”
Mặc Thời Khiêm hai mắt nhìn người kia một cái, người sau xì khẽ, xoay người đi ra ngoài trước.
Trì Hoan cúi đầu cũng đi ra ngoài.
Mặc Thời Khiêm nhìn bóng lưng của cô, tự nhiên đuổi theo.
Thời Khiêm mang cô vào thang máy tư nhân đi thẳng tới hầm đậu xe, một đường không nói, cho đến hắn thay cô kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, cô mới ngẩng đầu hướng hắn nói: ” Anh tụ họp cho xong đi, em tự lái xe về được rồi.”
Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt nói: ” Không đi, anh với em cùng nhau về nhà.”
Trì Hoan đứng không nhúc nhích, mặt nghiêng qua nó:i” Thịnh Đường trở về, anh lại theo em biến mất, bọn họ nghĩ như thế nào về quan hệ của anh với em. ”