Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 87 : Anh có phải so với em tưởng tượng còn có nhiều tiền hơn hay không?

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Chương 87: Anh có phải so với em tưởng tượng còn có nhiều tiền hơn hay không?



Editor: Hyna Nguyễn



Beta: Stuki^^



—————————



Trì Hoan bị nhét một miếng vào cổ, thật vất vả mới nuốt xong, thiếu chút nữa mắc nghẹn, hắn lại đem sữa bò đưa cho cô, lúc đó cô mới xem như thuận lợi nuốt xuống.



Cô dùng đũa lật sợi mì lên, kéo dài ngữ điệu ồ một tiếng, nháy mắt nói:”Anh ta bị nữ nhân làm tổn thương lớn như vậy à?”



Nam nhân đối diện không nói một lời nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bất thiện.



Trì Hoan giống như là không nhìn thấy, mắt to lóe lên hứng thú dồi dào:”Anh kể câu chuyện đó cho em nghe chút đi.”



Mặc Thời Khiêm không nhanh không chậm gác đũa lại, nhàn nhạt nhìn cô nói: “Em có phải cảm thấy anh hai buổi tối này không có làm chuyện có ý nghĩa với em hay không, vì vậy làm cho em cảm thấy thất vọng, cho nên mới nhàm chán đến mức đi quan tâm chuyện của người khác?”



Trì Hoan quyệt môi: “Anh thật là hẹp hòi.”



” Ừ, anh rất hẹp hòi cho nên nếu em lại hỏi nữa anh sẽ thu thập em.”



Cô nhẹ nhàng hừ một cái, hướng hắn le đầu lưỡi nói:”Anh có thể làm gì e chứ, anh là một đại nam nhân nha, còn có thể động thủ sao, nếu anh mắng em em sẽ khóc cho anh xem.”



Mặc Thời Khiêm”…”



Tròng mắt đen của hắn nhìn chằm chằm cô, kéo môi mỏng một cái, độ cong khá gợi cảm: “Em nghĩ là nếu em khóc anh không làm gì được em thì em cứ thử xem.”



Trì Hoan”…”



Lưu manh, vẫn là thổ phỉ, rõ ràng là đang ở nhà cô, còn thể hiện bộ dạng người đứng đầu trong nhà, không có một chút tự giác, lòng tự ái cường đại đến không ai sánh bằng.



Oán thầm xong, cô vẫn là tiếp tục cúi đầu ăn mì.



Cô sợ hắn mạnh mẽ đè cô xuống, càng sợ hắn câu dẫn cô nha…



“Trì Hoan.”



“Ừ?”



“Em không được ở trước mặt cậu ta hỏi cái gì hay là nói cái gì lung tung nha.”



Cô đang ăn mì sợi, trên môi còn có chút dầu mỡ, ngẩng đầu lên có chút mờ mịt nhìn hắn, sau đó mới hậu tri hậu giác gật đầu một cái:”Em biết rồi.”



Cô không thể hỏi, cũng không thể nói…




Thời điểm bước qua một gian phòng nữa, cánh cửa đột nhiên bị kéo ra, một người nửa trên trần truồng chỉ mặc một chiếc quân lót của nam nhân xuất hiện ở cửa, cô bị dọa sợ thấp giọng kêu một tiếng, liền ôm lấy nam nhân bên người.



Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn cô”…”



Hai vệ sĩ đang đứng sau lưng bọn họ không nói một lời, đem nam nhân đột nhiên xuất hiện kia đạp trở về phòng trong, dùng sức đóng cửa lại.



Trì Hoan trong ngực hắn lẩm bẩm: “Đây là cái địa phương rách gì a, lụp xụp, vừa tối, còn có mùi vị…”



Còn có âm thanh av miễn phí, cùng nam nhân trần trụi.



Hắn một tay vòng lấy hông của cô: “Em nếu là không sợ Mạc Tây Cố nhìn thấy, anh có thể ôm em qua.”



Trì Hoan trong lòng ngực của hắn đi ra, mím môi nói:”Vậy hay là quá làm kiêu đi, thôi để chính em tự mình đi đi.”



Còn chưa tới cửa, Trì Hoan liền thấy Mạc Tây Cố đang đứng cùng hai nam nhân mặc tây trang màu đen, hiển nhiên là Mạc Tây Cố bị hai người kia chắn ngoài cửa, chờ bọn họ đến gần, ánh mắt của anh ta lạnh hung ác nhìn lại.



Đều là người của Mặc Thời Khiêm …



Đều là thủ hạ của hắn sao, sao lại giống như dáng điệu của mấy băng đảng trong phim ảnh vậy chứ.



Mạc Tây Cố lạnh nhạt nói;l”Trì Hoan, mở cửa.”



Trì Hoan theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân cao hơn cô hai mươi centimét.



Mặc Thời Khiêm rũ mắt lạnh nhạt nhìn cô.



Nha… Cô ho khan hai tiếng:”Mở cửa đi.”



Một người trong số vệ sĩ áo đen nắm chốt cửa đem cửa vặn ra, Mạc Tây Cố dẫn đầu bước chân dài đi vào.



Nhà khách đã bị phá sản cũ kỹ bẩn thỉu, hoàn cảnh càng cũng không khá hơn chút nào, cả phòng nhỏ đến đáng thương, chỉ có một cái giường đơn, một chiếc TV cũ kĩ.



Căn phong nhỏ đến mức chỉ đủ chứa Mạc Tây Cố cùng Tô Nhã Băng… Trì Hoan cùng Mặc Thời Khiêm cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa.



Tô Nhã Băng ngồi ở trên giường có chút vàng ố, ngước đầu nhìn nam nhân xuất hiện ở trước mắt mình, nước mắt như nước suối tuôn ra ngoài, cô ta cúi đầu che mặt mình, lộ ra tiếng nức nở.



“Anh tại sao… Còn lại tới tìm em chứ…”



Trì Hoan không nhịn được, liếc mắt.



Cô ta mình chính diễn trò, cô chính mình thấy loại tiết mục này, vẫn là không nhịn được một trận buồn nôn.