Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Chương 88 : Anh cảm thấy được, em với con mèo cậu ta nuôi rất giống nhau
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Stuki^^
—————————
Mặc Thời Khiêm dĩ nhiên là thấy được nét mặt của cô.
Hắn ngước mắt, đáy mắt thần sắc mang theo nghiền ngẫm, nhưng đều bị miếng băng mỏng bao trùm, nhàn nhạt nói: “Mạc thiếu, người tôi đã thay anh tìm được, một tay giao người, một tay giao tiền.”
Mạc Tây Cố một tay khoác lên trên người của Tô Nhã Băng, đứng thẳng thân thể cùng nam nhân đứng ở cửa giằng co, lạnh giọng châm chọc:”Mặc Thời Khiêm, anh thật không sợ tôi đem chuyện này nói cho cảnh sát sao? Hay là anh cảm thấy, Trì thị trưởng nhất định bảo vệ được anh?”
Mặc Thời Khiêm cười nhạt: “Mạc thiếu, mời người làm việc phải trả thù lao, anh cũng là người làm ăn, đạo lý đơn giản như vậy sao lại không hiểu chứ?”
Mạc Tây Cố nheo mắt lại, giễu cợt: “Tôi có thể tố cáo anh bắt cóc người khác”
Dứt lời, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân dày đặc, Trì Hoan quay đầu lại, quả nhiên thấy cảnh sát có cầm súng vọt tới.
“…”
Cô nhíu lông mày, ngẩng đầu lên, đứng quá gần cô chỉ có thể nhìn được đến dưới cằm của hắn.
Mặc dù cô không sợ nhưng nếu Mạc Tây Cố nhận định bọn họ bắt cóc… Chuyện sẽ phải rất phiền toái.
Có thể do hắn quá lạnh lùng bình tĩnh nên cô đứng ở bên cạnh hắn không thấy hốt hoảng.
Mặc Thời Khiêm mắt liếc nhìn người đang ngồi ở trên giường – Tô Nhã Băng, không có lại nhìn lần thứ hai, chẳng qua là hơi hơi nâng cằm lên, lạnh lẽo nói: “Tô tiểu thư, làm phiền cô nói cho Mạc thiếu biết việc cô trốn tới chỗ này có quan hệ gì tới tôi cùng Trì tiểu thư hay không.”
Tô Nhã Băng đang siết vạt áo âu phục của Mạc Tây Cố, yên lặng khóc thút thít rơi lệ, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân gương mặt tuấn mỹ lãnh đạm thờ ơ, lại có sự tà ý lạnh thấu xương, phảng phất bị dọa sợ đến ngây dại, nước mắt đều quên rơi.
Mạc Tây Cố cúi đầu, nhíu mày lại:”Nhã Băng.”
Bộ dáng của cô ta nhìn một cái cũng rất sợ hãi, anh ta cúi người cầm một tay khác của cô ta, nhưng mới vừa đụng phải, cô ta liền kêu thảm một tiếng, sắc mặt cũng liền trắng bạch.
“Ừm.”
Trì Hoan “…”
Mặc Thời Khiêm nửa ngày không nghe được tiếng của cô, nghiêng đầu lên nhìn cô đang ngây ngẩn người, cau mày gọi: “Trì Hoan?”
“Chúng ta đi ăn đồ biển đi, rất lâu rồi chưa ăn, em muốn ăn.”
Hắn nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi nói chữ: “Được”.
Tốc độ xe chạy đều đặn trên đường, không chậm cũng không quá nhanh.
“Tay của Tô Nhã Băng trật khớp, là anh để cho người khác gây ra hả?”
“Mạc Tây Cố làm tay em bị thương.”
“… Nha.”
Cô không nói gì, dù muốn nói cũng không còn gì để nói, chung quy không đến nổi khiển trách hắn, mặc dù người đả thương tay cô là Mạc Tây Cố, nhưng xét đến cùng vẫn là do Tô Nhã Băng gây ra.
Mặc dù cô chỉ bị chút máu ứ đọng ở tay… Quả thực không được gọi là bị thương.
Trì Hoan chần chờ lại hỏi một câu nữa:”Anh ở chung với em… Cũng là bởi vì muốn ngủ em sao?”
Lúc trước hắn là vệ sĩ của cô, lại có một vị hôn thê tướng mạo bình thường, ngủ với cô tốt hơn nhiều… Cô cảm thấy không có gì không nói được, huống chi hồi đó hắn còn nói muốn tự thú.
Nhưng bây giờ… Thịnh Đường có thể kéo Sở gia xuống ngựa, cô không tin hắn không dám đắc tội ba ba của cô, cũng không tin hắn nhất định phải vì sự sai lầm này mà trả nợ, chỉ cần hắn không muốn không ai có thể buộc được.
“Thịnh Đường nuôi một con mèo.” giọng nói của hắn thật thấp nhàn nhạt che lấp nụ cười lác đác: “Mấy năm này cậu ấy mang theo nó, anh cảm thấy được, em với con mèo cậu ta nuôi kia rất giống nhau.”