Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
Chương 84 : Cảnh cáo, không được quá thân mật
Ngày đăng: 13:08 19/04/20
Ba Bạch, mẹ Bạch và Tư Hoài Dương cũng cầm bức ảnh lên xem, đều bị những bức ảnh này làm kinh ngạc đến ngây người.
"Thế nào? Hoảng sợ rồi đúng không?" Khúc Như Hoa đắc ý nhìn người nhà họ Bạch đột nhiên biến đổi sắc mặt "Sau lưng lén lút cũng thôi, không những thế mà còn trắng trợn đi với đàn ông khác. Các người cũng quá xem thường nhà tôi rồi."
Nhiếp Phong cũng không thèm nhìn những bức hình kia, hai tay anh nắm thành quyền, cố gắng hít thở sâu ba cái.
"Chuyện này... Người đàn ông trong hình là cháu?" Tư Hoài Dương giơ bức ảnh lên nhìn về phía Khúc Như Hoa "Bà Nhiếp, có phải có nhầm lẫn không? Cháu và Tiểu Bạch chỉ là... chỉ là bạn thanh mai trúc mã, đối xử như anh em trong nhà thôi..."
"Giữa nam và nữ thật sự có mối quan hệ thuần khiết sao?" Khúc Như Hoa châm chọc nói: "Ngay cả hành vi cũng không kiềm chế thì làm sao xứng đáng với danh phận phu nhân chủ tịch PLO được. Sao xứng đáng làm con dâu tôi đây?"
Đùng! Bạch Tuyết đột nhiên đứng lên, cầm bức, ảnh trên bàn liều mạng chạy theo hướng cửa chính.
"Tiểu Bạch!" Tư Hoài Dương sợ hết hồn, đứng lên kịp ngăn Bạch Tuyết lại nói: "Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi! Chúng ta giải thích rõ ràng là được rồi."
Bạch Tuyết mím chặt môi, vành mắt đỏ rực nhưng cô cố nén không cho nước mắt trào ra.
Khúc Như Hoa hếch cằm, cười lạnh nhìn Bạch Tuyết đang kích động.
Mẹ Bạch cũng đứng lên, nắm lấy tay Bạch Tuyết, cũng tiện thể đoạt lấy mấy bức ảnh từ trong tay con gái mình dùng hết sức ném về phía Khúc Như Hoa.
Thấy vậy, Nhiếp Phong cũng đứng lên dùng thân mình đứng chắn trước mặt mẹ mình tránh không để những bức ảnh kia rơi vào mặt bà.
"Bà nói con gái tôi không biết kiềm chế, vậy hành vi chụp lén của bà có cần phải được kiểm điểm hay không?" Mẹ Bạch tức giận đến sắc mặt đỏ lên "Hai đứa thân mật như vậy từ nhỏ đến lớn rồi, mà chính tôi trông hai đứa nó cũng chừng hai mươi năm. Nếu như chúng nó có phát sinh chuyện gì thì còn đến phiên con trai của bà sao."
Lời nói của mẹ Bạch khiến Khúc Như Hoa tức giận, bà tựa như hổ cái vồ mồi, cũng quên mất hình tượng quý phái của mình mà chất vấn mẹ Bạch "Con trai tôi chiếm tiện nghi sao? Chính là con gái bà kiếm cớ té ngã vào khối gạch bằng vàng kia. Thực sự là... Thực sự là quá đáng!"
"Gạch bằng vàng sao?" Mẹ Bạch khinh thường bĩu môi "Ba mươi tuổi thì ly hôn, còn có một con trai bảy tuổi. Chỉ có chút tiền mà dát vàng lên mặt thế kia, kiếp trước ai tu luyện không đủ nên kiếp này mới phải gả vào nhà bà đấy."
Trong buổi tiệc gặp mặt, hai bà thông gia trong nháy mắt chiến tranh không dứt, không ngừng công kích đối phương.
Bạch Tuyết tránh thoát tay mẹ mình, che miệng chạy ra ngoài. Cô thực sự không ngờ rõ ràng trong một không gian lớn như thế lại làm cho cô hít thở không thông.
Lảo đảo chạy ra khỏi khách sạn, Bạch Tuyết đứng ở bên ngoài hít thở từng ngụm từng ngụm không khí. Lau khô nước mắt, Bạch Tuyết lấy điện thoại di động ra.
"Không cần điện thoại, anh ra rồi." Giọng Nhiếp Phong trầm thấp phía sau Bạch Tuyết vang lên, bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt cô nói: "Em muốn rời khỏi đây hay muốn vào trong?"
Cái gì? Không ăn cơm mà đi sao? Tư Hoài Dương thất vọng.
"Hừ!" Khúc Như Hoa đứng lên hừ một tiếng, cầm túi xách ra khỏi cửa cũng không quay lại chào hỏi tiếng nào.
"Hừ! Đồ ngạo mạn." Mẹ Bạch cũng không chịu thua hất cằm lên đi ra ngoài, ba Bạch vội vã đứng lên đuổi theo.
Nhiếp Phong cúi người gần bên tai Bạch Tuyết giống như thân mật nói: "Về nhà cố gắng động viên ba mẹ em, sau đó anh sẽ đến nhà tạ lỗi. Tốt nhất đừng để anh phải hứng chịu cảnh vừa tới mà bị đóng sầm cửa lại, bằng không..."
Người đàn ông này thật xấu xa! Bạch Tuyết tức giận đến trừng mắt.
"Bằng không thì như thế nào?" Bạch Tuyết cắn răng thấp giọng hỏi ngược lại.
"Bằng không trong thời gian ngắn anh sẽ khiến họ có cháu ngoại." Trộm hôn lên môi Bạch Tuyết, Nhiếp Phong lộ ra nụ cười tà tứ.
Khuôn mặt Bạch Tuyết nhất thời đỏ lên, cô đẩy Nhiếp Phong ra và đuổi theo ba mẹ.
"Cậu Tư, chúng ta nói chuyện một chút." Bạch Tuyết vừa đi, gương mặt Nhiếp Phong liền khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị, anh gọi Tư hoài Dương đang chuẩn bị rời đi.
"Chúng ta sao?" Tư Hoài Dương cảm thấy bất ngờ, không biết mình và Nhiếp Phong có gì để nói? Là việc công sao?
Tư Hoài Dương lần nữa ngồi xuống, có chút bận tâm hướng ra ngoài nhìn xung quanh.
"Bạch Tuyết sẽ đưa ba mẹ cô ấy về." Nhiếp Phong tựa hồ nhìn thấu trong lòng Tư Hoài Dương đang lo lắng điều gì.
"Ồ." Tư Hoài Dương cười cười "Tổng giám đốc Nhiếp muốn nói chuyện gì với tôi? Nếu như là việc công... tôi cảm thấy hôm nay không thích hợp, anh nên..."
"Tư tiên sinh, anh và bạn gái anh, tôi và Bạch Tuyết vốn yên ổn. Cho nên anh cũng nên giữ khoảng cách với cô ấy thì tốt hơn." Nhiếp Phong trực tiếp dứt khoát nói.
Tư hoài Dương sửng sốt, cậu không nghĩ tới Nhiếp Phong sẽ nói thẳng thắn với mình về đề tài này.
"Tổng giám đốc Nhiếp, anh có ý gì?" Tư Hoài Dương nhếch môi, có vẻ bất cần đời trông rất đẹp trai anh tuấn mê người “Không phải anh nghi tôi và Bạch Tuyết..."
"Không đâu!" Nhiếp Phong cũng nở nụ cười "Tôi rất rõ quan hệ giữa cậu và Bạch Tuyết nhưng chúng ta không thể cứ duy trì giải thích mối quan hệ bạn bè trong sáng này. Hơn nữa, người đời chắc gì sẽ tin tưởng, ví dụ như bạn gái của cậu vậy."