Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
Chương 85 : Khi tắt đèn, phụ nữ ai cũng giống ai
Ngày đăng: 13:08 19/04/20
Edit: Sóc Là Ta -
“Tại sao con cứ nhất định phải cưới Bạch Tuyết?” Khúc Như Hoa tức giận đi tới đi lui trên thảm trong phòng khách nói: “Lúc đầu, mẹ còn cho rằng Đái Kiều Nhu chính là nguyên nhân nên con mới vội vàng như vậy, nhưng giờ Đái Kiều Nhu cũng đã về Pháp mà tại sao bây giờ con vẫn còn muốn cùng Bạch Tuyết dây dưa không rõ chứ? Giờ Đái Kiều Nhu không còn quấy rối chúng ta nữa thì con cũng nên chọn một người phụ nữ thích hợp với mình mới đúng.”
Khi nhìn con trai Nhiếp Học Văn làm bài tập, Nhiếp Phong nhíu mày, tự hỏi tại sao mẹ mình lại không hy vọng mình và Bạch Tuyết như vậy. Khúc Như Hoa muốn nuôi nấng Nhiếp Học Văn. Vì vậy lúc Nhiếp Phong rảnh rỗi cũng phải mỗi ngày đều chạy đến thăm mẹ mình và con trai. Mà Khúc Như Hoa cũng là một người yêu thích trẻ con, sau khi Nhiếp Phong và Đái Kiều Nghiên kết hôn thì bà cũng trọ ở thành phố này, cuối tuần bà mới về biệt thự một lần.
Nhưng từ sau khi ly hôn, Khúc Như Hoa liền dứt khoát dẫn Nhiếp Học Văn về nhà chăm sóc. Một là bởi vì Nhiếp Phong bận rộn chuyện công ty, sẽ không có thời gian chăm sóc Nhiếp Học Văn, hai là Khúc Như Hoa không muốn bởi vì Nhiếp Học Văn mà ảnh hưởng đến việc hôn nhân của Nhiếp Phong.
Nhưng hãy nhìn xem loại phụ nữ mà Nhiếp Phong chọn là ai chứ? Một người đàn ông nho nhã, đẹp trai phong độ như Nhiếp Phong lại chọn một người phụ nữ bình thường như Bạch Tuyết thế kia, thực sự là….
“Bà nội, sao bà lại không thích dì vậy?” Nhiếp, Học Văn ngẩng đầu lên nhìn chỗ khác nhưng miệng vẫn lầm bầm không để yên cho Khúc Như Hoa: “Dì rất vui đó. Tuy hơi ngốc nhưng thú vị, con và ba đều rất yêu thích dì.”
Khúc Như Hoa nghe vậy dừng bước lại, trừng mắt nhìn đứa cháu đích tôn ngây thơ vô tư nói chuyện về Bạch Tuyết.
Trẻ con thì biết gì? Tuy đần độn mà thú vị sao? Hiện giờ Nhiếp Phong cưới vợ chứ không phải cưới một kẻ hầu về pha trò cho vui cửa vui nhà.
Khúc Như Hoa ngồi trên ghế salông, thương yêu xoa đầu cháu mình dụ dỗ: “Học Văn, bà nội hỏi cháu, mẹ Nghiên trước đây và dì Bạch Tuyết hiện giờ, ai đẹp hơn?”
Nhiếp Phong ngồi dựa vào ghế sô pha, lắc đầu cười.
Trong lòng mẹ mình nghĩ gì, Nhiếp Phong đều biết, chỉ có điều có một số việc anh cũng không muốn thẳng thắn với mẹ. Huống hồ, anh cũng có lúc không hiểu tại sao mình lại không có chút gì chấp nhất với Bạch Tuyết đây? Không phải anh không thể kết hôn với bất cứ người phụ nữ nào khác mà chỉ là nếu như không phải Bạch Tuyết thì trong lòng anh sẽ cảm thấy không an tâm.
Nhiếp Học Văn lắc đầu một cái, nói: “Đương nhiên mẹ Nghiên đẹp hơn rồi, còn dì Bạch có chút quê mùa.”
Khúc Như Hoa đắc ý liếc mắt nhìn con trai mình, sau đó lại hỏi: “Nếu ba con muốn kết hôn với một dì Bạch Tuyết quê mùa kia thì con có đồng ý không?”
Bà biết Nhiếp Phong vô cùng thương yêu Nhiếp Học Văn. Nếu con trai không đồng ý Bạch Tuyết bước vào nhà họ Nhiếp thì bà tin chắc Nhiếp Phong nhất định cũng sẽ không cưới cô ấy.
“Nhưng trên TV không phải nói, mọi phụ nữ tắt đèn đều giống nhau cả sao? Xinh đẹp hay không thì có ảnh hưởng gì đâu?” Nhiếp Học Văn gãi đầu nhăn mặt nói.
“Chỉ cần dì ấy được ba yêu thích là được thôi mà.”
Phụt! Nhiếp Phong đang nhàn nhã uống trà dữu tử ( trà dữu tử được ép từ lá bưởi thơm) thì bị sặc, quay mặt sang nơi khác ho khụ khụ.
“Anh nói gì với cô ấy thế?” Tại sao người phụ nữ kia lại nhìn cô với ánh mắt tràn ngập ý cười sâu xa như vậy?
Nhiếp Phong chồm tới khoát chiếc khăn lụa che bớt phía sau, thì thầm bên tai Bạch Tuyết, thấp giọng nói: “Anh nhờ cô ấy giúp anh đến quầy nội y để lấy miếng nâng ngực dành cho phụ nữ.”
Bạch Tuyết ngạc nhiên đến độ muốn bật nảy người lên, suýt chút nữa ngã chổng vó. Hai tay cô không tự chủ được nắm lấy cánh tay Nhiếp Phong, tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh.
Mà lúc này tầm mắt Nhiếp Phong hơi rủ xuống, rơi vào trước mặt Bạch Tuyết, nói: “Sao vậy? Em cảm thấy miếng nâng ngực không được sao? Hay là em cảm thấy không đủ tự tin với bộ ngực của mình? Vậy anh lại phải nhờ cô ấy lấy miếng silicon.” Bạch Tuyết đang lấy tay gắt gao che đậy chỗ anh đang nhìn chằm chằm. Người đàn ông này quả thật là lưu manh. Một công tử ăn mặc âu phục sang trọng, ngồi ở địa vị cấp cao nhưng lại là một tên lưu manh chính hiệu.
Khóe mắt Nhiếp Phong đầy ý cười, con ngươi đen như có lửa nhìn cổ áo khoét hình chữ V của Bạch Tuyết đang lộ ra cảnh xuân tươi đẹp.
Anh càng nhìn thì Bạch Tuyết càng cảm thấy thân thể dần dần toả nhiệt, lạnh lẽo, nhũ nhọn cũng đột nhiên căng thẳng đứng thẳng lên.
Nhìn thấy hầu kết Nhiếp Phong trượt lên xuống hai lần, Bạch Tuyết cũng không nhịn được liếm môi một cái.Nhìn dáng vẻ anh giống như muốn ăn cô, khiến cô có cảm giác mình cực kỳ nhu nhược và yếu đuối.
Đột nhiên cánh tay Nhiếp Phong đẩy một cái, tiện thể đẩy Bạch Tuyết vào phòng thay y phục, sau đó xoay tay khóa trái cửa lại.
“Anh...” Bạch Tuyết tựa lên tấm vách thay y phục, lo lắng nhìn Nhiếp Phong. Giờ phút này cô chỉ muốn tìm cách trốn khỏi đây.
Xoạt! Bàn tay to lớn của Nhiếp Phong nhẹ nhàng hành động, anh kéo nửa phần trên của chiếc áo khoét hình chữ V xuống. Cảnh xuân được phơi bày trước mắt anh.
“Không muốn.” Hai tay Bạch Tuyết hoảng loạn muốn che lấp đôi gò bồng đảo của chính mình đang chực chờ nhảy ra.
Nhiếp Phong nắm lấy cổ tay cô bẻ ra phía sau, cũng nhanh chóng khóa hai cổ tay của Bạch Tuyết lại khiến thân thể cô ưỡn về phía trước, hai cặp nhũ hoa màu trắng mềm mại cũng nhảy lên dưới mắt anh.
Phòng thay y phục trong nháy mắt trở nên nóng hừng hực, Bạch Tuyết có cảm giác thân thể mình đang bị bại lộ, da thịt trong thoáng chốc bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Mà bàn tay to lớn của đối phương dịu dàng bao bọc lại nơi mềm mại kia, Nhiếp Phong cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang khẽ nhấp nhô của Bạch Tuyết.
“Ừm...” Bạch Tuyết ý loạn tình mê nhón chân lên đón nhận nụ hôn của anh, hai người cứ thế kích tình trong không gian nhỏ hẹp như thế cũng không để ý đến cảnh vật xung quanh.
Hết chương 85