Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Chương 7107 : Thứ muốn lấy là mạng của lăng thiếu đường
Ngày đăng: 15:01 19/04/20
Chiếc xe màu trắng phi như bay về khu vực xảy ra thiệt hại.
Lăng Thiếu Đường siết chặt tay lại, chỉ có thể thông qua phương thức như vậy để trấn an sự sợ hãi trong lòng.
Đúng vậy, anh sợ!
Bao nhiêu năm rồi, đã lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió trên thương trường, trước giờ anh luôn hết sức bình tĩnh, chưa bao giờ thấy sợ hãi, nhưng…
Hôm nay, khi biết Kỳ Hinh đến khu vực xảy ra thiệt hại, trái tim anh như bị ai đó khoét rỗng, đau đớn như lấy đi mạng sống của anh.
Hinh Nhi, đừng sợ, anh lập tức tới rồi đây!
Phải chờ anh, nhất định phải chờ anh!
* * *
Lần đầu tiên Kỳ Hinh cảm nhận được sự đen tối và u ám.
Bọn họ đi đến đây công tác, tất nhiên hiểu rõ sự nghiêm trọng tại khu vực này.
Động đất cấp 8, cấp 9 có thể nói là động đất lớn nhất thế giới, chỉ trong vòng ít phút thôi cũng đủ phá sập mọi thứ.
Sự thiệt hại nghiêm trọng có thể sánh với sóng thần và núi lửa.
Kỳ Hinh không ngờ tới bây giờ vẫn sẽ còn dư chấn.
Khi cô đặt chân đến đây, rốt cuộc cũng hiểu tại sao vừa rồi tài xế taxi lại chạy như trối chết ra khỏi đây.
Nguyên nhân là…
Đường xá đã không còn thành hình, xe không vào được, chỉ có thể đi bộ.
Nơi đây dường như mất đi ánh sáng mặt trời.
Nó bị sương mù bao phủ, đất đá lộn xộn, than đá vụn cùng bụi mù tạo nên một khu vực hoang tàn.
Tất cả tạo thành một màu xám tro.
Làn sương mù dày đặc trôi lững lờ, bao phủ lên mọi thứ, chậm rãi trôi nổi trên không trung.
Đống hoang tàn không hề có một tiếng động nào, tất cả hoàn toàn trống vắng.
Khung cảnh trống trơn đập thẳng vào mắt.
Cảm giác lạnh như băng ập đến…
Nơi đây thậm chí còn có cả vết máu, những người hôn mê bất tỉnh…
Dưới ánh nắng nhàn nhạt, từng hạt bụi thong thả lững lờ trôi khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng của cái chết.
Rõ ràng, những người còn sống đều đã rời khỏi đây, chỉ còn có… thi thể!
Cổ Kỳ Hinh như bị yêu ma bóp chặt, cô hoảng sợ nhìn đống hoang tàn xung quanh…
Thiếu Đường!
Thiếu Đường, anh có ở đây không?
Kỳ Hinh bỗng cảm thấy đau xót, cô cố nén cảm giác hoảng sợ trong lòng, đi sâu vào bên trong.
Khi đi qua một tòa nhà bị sập, một bóng người đột nhiên vụt qua…
Kỳ Hinh cả kinh.
- Thiếu Đường… Thiếu Đường, có phải là anh không?
Cô lập tức đuổi theo chiếc bóng, vừa chạy vừa sốt ruột gọi to.
Nhất thời, bóng dáng mảnh khảnh của Kỳ Hinh bị lớp sương mù nuốt trọn, khi chạy đến ngã rẻ, cô đột nhiên cảm thấy có một vật nặng rời xuống.
Ngay sau đó, trước mặt cô tối om…
Sau khi xác định Kỳ Hinh đã hôn mê, bốn người đàn ông mặc áo đen cao lớn đứng trước mặt cô, nhìn nhau gật đầu.
Họ kéo Kỳ Hinh đang hôn mê vào một tòa nhà, sau đó lẩn đi cực kỳ nhanh.
Thời gian như một người thẩm phán, phán xét sự tồn vong của con người.
Rõ ràng động đất đã gây ra ảnh hưởng cực lớn, bề mặt bị nứt vỡ, ngay cả hai bên bờ sông cũng xuất hiện những khe nứt.
- A…
Do quá căng thẳng, Kỳ Hinh hoàn toàn không để ý lắm đến tình trạng ngổn ngang xung quanh. Cô dẫm một bước xuống, vốn tưởng là chắc chắn, không ngờ lớp đất trên bề mặt bỗng như bị tan ra.
Cái khe như chiếc miệng rộng của một con mãnh thú, Kỳ Hinh đang nắm chặt lấy tay Lăng Thiếu Đường, đột nhiên bàn tay ấy bị nới lỏng ra…
- Hinh Nhi…
Lăng Thiếu Đường nhanh chóng giữ chắc lấy tay Kỳ Hinh, phòng cô bị ngã xuống.
- Đường…
Kỳ Hinh cảm thấy dưới chân hoàn toàn trống rỗng, cô theo bản năng nhìn xuống dưới.
- Hinh Nhi, đừng nhìn xuống, đưa tay kia cho anh, anh kéo em lên!
Lăng Thiếu Đường hiểu ý định của Kỳ Hinh, lập tức lớn tiếng kêu lên.
Cái khe rỗng sâu không thấy đáy, tựa như một vách núi đen ngòm. Còn toàn bộ cơ thể của Kỳ Hinh đang lơ lửng trong không trung, một tay được Lăng Thiếu Đường giữ chặt, còn tay kia đang bấu chặt lấy bề mặt của khe hở.
- Đường…
Kỳ Hinh cố nén cảm giác sợ hãi kinh hoàng, đưa tay kia lên giữ chắc tay Lăng Thiếu Đường. Tuy cô nghe lời anh, không nhìn xuống dưới, nhưng từ ánh mắt khẩn trương và căng thẳng của Lăng Thiếu Đường, có thể nhận ra cô đang bị nguy hiểm.
- Hinh Nhi, đừng sợ, nắm chặt tay anh!
Trên trán Lăng Thiếu Đường túa đầy mồ hôi lạnh, tay anh nắm chắc lấy tay Kỳ Hinh.
Đúng lúc anh kéo Kỳ Hinh lên…
- Đường…
Kỳ Hinh hét lên, cô mở to hai mắt, nhìn bốn tên sát thủ đằng sau Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường chỉ lo cứu Kỳ Hinh, hoàn toàn xem nhẹ tình hình sau lưng mình.
Lúc anh giật mình, thì một tên sát thủ lập tức giơ tay lên, bổ thẳng xuống người Lăng Thiếu Đường…
- A… - Kỳ Hinh hét lên kinh hãi, còn Lăng Thiếu Đường không hề phòng bị đã bị ngã xuống đất.
Kỳ Hinh cảm giác cả cơ thể đang rơi xuống, nhưng bỗng chốc, cô lại nhìn thấy Lăng Thiếu Đường trên đỉnh đầu.
Lăng Thiếu Đường tuy bị ngã xuống đất nhưng tay anh vẫn bấu chặt lấy một khe rãnh, còn tay kia như chiếc kìm sắt bóp chặt lấy tay Kỳ Hinh.
- Đường, buông em ra…
Ánh mắt Kỳ Hinh lóe sáng, cô kiên định nhìn Lăng Thiếu Đường.
Cô phải làm như vậy, vừa rồi khi liếc xuống, cô hiểu cái khe dưới chân mình sâu đến mức nào. Đây căn bản không được gọi là khe, mà phải gọi là vách núi đen ngòm sâu thẳm mới đúng. Nếu Lăng Thiếu Đường không buông cô ra, vậy thì cả anh và cô sẽ phải chết.
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường đầy kiên định, anh lớn tiếng hô với Kỳ Hinh:
- Hinh Nhi, nắm chặt tay anh!
Thân hình cao lớn của anh gần như bao phủ hoàn toàn trên đỉnh đầu Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh nở nụ cười buồn, như đóa hoa diễm lệ:
- Đường, buông em ra đi!
Khi nói câu này, trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái như được giải thoát. Lần trước là vì bản thân cô, còn lần này, là vì Lăng Thiếu Đường.
Nụ cười ấy của Kỳ Hinh khiến trái tim Lăng Thiếu Đường đau đớn, anh cắn răng, gân xanh trên tay đã nổi đầy lên.
- Hinh Nhi, anh từng nói rồi, cả đời này anh sẽ không buông em ra, trừ khi anh chết...
- Không... Đường!
Kỳ Hinh ngân ngấn nước mắt, cô bắt đầu không thấy rõ Lăng Thiếu Đường nữa rồi.
Cô cố gắng không để nước mắt trào ra, bởi vì cô phải nhớ kỹ dáng vẻ của Lăng Thiếu Đường, nhớ kỹ sự dịu dàng của anh dành cho cô...
Ba tên sát thủ chậm rãi đi tới...