Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Chương 23 :

Ngày đăng: 11:55 30/04/20


Edit: Min



Beta: Hướng Dương



Khi Tống lão gia nghe được tin tức Duẫn Thư đang dần dần khôi phục, cười tới mức không ngậm nổi miệng. Ngày hôm đó tâm tình của ông không tệ đi xuống lầu, tản bộ trong hoa viên một vòng, Khương Tri đi theo sau lưng ông, nghe ông cụ cằn nhắn không ngừng về những chuyện trước kia của Tống Duẫn Thư.



Cô lặng lẽ lắng nghe, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt luôn mang theo ý cười dịu dàng, ông cụ quay đầu nhìn Khương Tri, hỏi: "Hiện tại tình trạng khôi phục của Duẫn Thư cũng không tệ, nếu cháu rãnh rỗi thì đến nước Pháp một chuyến đi."



So với bộ xương già cỗi như ông đây, Tống Duẫn Thư còn mong gặp Khương Tri hơn.



Trước kia Tống Duẫn Thư ở trấn Thủy Quang không muốn trở về, nói cho cùng cũng là vì cô bé này. Thời gian mấy năm chung sống, Tống Duẫn Thư đã sớm coi Khương Tri là con của mình. Tính tình con gái bướng bỉnh, Tống Nghị Quốc cũng không thể nói nhiều, nhưng khoảng thời gian Khương Tri ở nhà họ Tống, ông cũng có thể nhận ra được tiểu nha đầu này không tệ.



Trong lòng Tống Nghị Quốc có tính toán, Khương Tri đúng là có hơi nhỏ tuổi một chút, kém hơn tên tiểu tử Tống Duẫn Hành kia tám tuổi, nhưng hai người thật sự ở chung một chỗ, thì cũng không tệ lắm.



Ông cụ chợt nhớ tới, hình như lần trước Duẫn Hành từng đề cập qua với ông là đang theo đuổi một cô gái. Tống Nghị Quốc lắc đầu lo lắng, sợ mình điểm uyên ương sai.



-



Tống Duẫn Thư vẫn ở trong một trung tâm trị liệu phục hồi tại Pháp, Tống Nghị Quốc đưa Khương Tri cùng đến, một già một trẻ khi nhìn thấy Tống Duẫn Thư mặc bộ đồ bệnh nhân, nước mắt thi nhau rơi xuống.



Tống Nghị Quốc năm nay hơn bảy mươi tuổi, từ sau khi người bạn già của ông ra đi, ông luôn cảm thấy mình đối xử với đứa con gái thứ ba có phần thiệt thòi, muốn tìm cơ hội hội bù đắp cho cô, lần này nếu không phải vì cô bị thương nặng như vậy, có lẽ một hai năm cha con mới gặp mặt nhau một lần.



Ở trung tâm trị liệu phục hồi hơn nửa năm, lần này Tống Duẫn Thư nhìn thấy Khương Tri, trong lòng mới cảm thấy yên tâm, cha và Duẫn Hành chăm sóc cho nha đầu của cô cũng không tệ, dáng vẻ ngày càng xinh đẹp.



Có được sự cho phép của ông cụ Tống, toàn bộ kỳ nghỉ Khương Tri có thể được ở lại nước Pháp, chăm sóc Tống Duẫn Thư.



Sau khi ôn chuyện, Khương Tri nhận được điện thoại của Tống Duẫn Hành, tên này sớm đã nghe được tin cô đi Pháp, tâm trạng hào hứng không có giới hạn.



Nước A cách Pháp không xa lắm, ngồi máy bay hai giờ là đã đến nơi, Tống Duẫn Hành tính toán xem thử được bao nhiêu thời gian rãnh rỗi, tranh thủ một tuần gặp vợ một lần.



-



Thời gian ở trung tâm điều trị, ban ngày Khương Tri sẽ đưa Tống Duẫn Thư ra ngoài vườn hoa tản bộ, trò chuyện về những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian trước.



Tống Duẫn Thư vô cùng hiểu em trai mình, tính tình ngang bướng, ngạo mạn ngang ngược. Vì hồi nhỏ sinh non, cho nên thân thể từ bé đã ốm yếu, già trẻ lớn bé trong nhà họ Tống dường như đều cưng chiều anh trong lòng bàn tay. Ở nhà anh chính là tiểu bá vương, bên ngoài thì tính tình cũng là sáng nắng chiều mưa.



Về sau tên này lớn lên, trưởng thành hơn, học được cách không bộc lộ vui buồn tức giận, bên ngoài thì bộ dạng áo mũ chỉnh tề, bên trong thật ra là một con sói xấu bụng đang âm thầm đè nén.



Tống Duẫn Thư lo lắng Khương Tri sẽ bị tên tiểu Bá Vương kia bắt nạt, hỏi: "Duẫn Hành có bắt nạt con không?"



"Nếu tên tiểu tử này không yên phận, cô thay con trừng trị nó."



Cô gái nhỏ trước mặt mím môi, bình tĩnh lắc lắc đầu: "Tống đại ca rất tốt, không bắt nạt con."




Tống Duẫn Hành nghiêng người về phía cô, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi tinh xảo của cô: "Xin lỗi, để em đợi lâu rồi."



Khương Tri trừng mắt nhìn anh, khóe môi cong cong, cười ngượng ngùng.



Người trước mặt dắt tay cô đi về phía cổng lớn, bàn tay to lớn nóng rực bao lấy toàn bộ bàn tay cô. Khương Tri nghiêng đầu ngờ vực hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"



Tống Duẫn Hành nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, cười nói: "Tản bộ."



Nơi này thật sự không tiện, bây giờ anh vẫn chưa vượt qua thời kỳ sát hạch của Khương Tri, hơn nữa còn bị chị gái soi xét gắt gao, phải tìm một cơ hội thuận lợi cho hai người.



Khương Tri ngoan ngoãn để anh dắt đi, mặc dù vừa nãy mới cùng cô giáo Tống đi dạo xong, những nghĩ đến bây giờ chỉ có hai người bọn họ, trong lòng Khương Tri tràn đầy vui vẻ.



-



Khung cảnh gần trung tâm phục hồi cũng không tệ lắm, ở đó còn có một cây cầu, Khương Tri không biết tên gọi là gì, hai người cùng nhau dạo bước trên cầu, mới phát hiện ra ban đêm cũng có rất nhiều người Pháp dạo bộ.



Ánh sáng đèn đường lặng lẽ hắt xuống hai người, hai chiếc bóng một cao một thấp chồng lên nhau, Khương Tri bỗng nhiên cảm thấy thích thú, bước từng bước nhỏ giẫm lên chiếc bóng. Tống Duẫn Hành nhìn cô nhẹ nhàng cười, thấp giọng gọi: "Vợ à."



Khương Tri ngẩng đầu chờ anh nói tiếp.



Khóe môi Tống Duẫn Hành khẽ giương lên, "Kỳ khảo sát của anh khi nào thì qua vậy?"



Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, vành tai Khương Tri bắt đầu đỏ lên.



Cô cụp mắt suy nghĩ, liếm liếm môi, nhỏ giọng ngập ngừng: "Chờ thêm một chút nữa."



Cô nghiêm khắc lắm đấy, bây giờ còn chưa được nửa tháng, sao có thể qua nhanh như vậy.



Người bên cạnh bỗng nhiên dừng lại, kéo tay cô khẽ lắc. Tống Duẫn Hành rướn người về phía cô, lông mày tinh xảo hơi nhướng lên: "Nhưng nếu anh không kìm được thì phải làm sao bây giờ?"



Khuôn mặt cô đỏ lên, không nói gì, chỉ chu môi, chớp mắt nhìn anh.



Tống Duẫn Hành cau mày, cúi người tới gần cô một chút, vào ban đêm thế này, rất thích hợp để hôn cô.



Anh sát lại gần, Khương Tri như có dự cảm, vô thức che miệng, hàng mi dài run run: "Không được, người khác sẽ thấy đó."



Tống Duẫn Hành đỡ trán, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng trong cổ họng phát ra một tiếng cười rất khẽ: "Được được được, vậy tạm thời không hôn."



Dù sao thì, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.



Tác giả có lời muốn nói:Chú già gấp đến độ vỗ đùi, bước vào thời kỳ khảo sát, ngay cả trán mà cô vợ nhỏ cũng không cho hôn!!!