Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Chương 24 :

Ngày đăng: 11:55 30/04/20


Trên đường trở về, cô gái nhỏ bên cạnh cúi đầu chậm chạp đi về phía trước, Tống Duẫn Hành liếc nhìn cô, tiến lên một bước nhỏ rồi ngồi xổm trước mặt cô: "Lên đây, anh cõng em."



Khương Tri dừng lại, khuôn mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng lắc đầu nói: "Em rất nặng..."



Tống Duẫn Hành quay đầu nhìn cô: "Mau lên nào."



Anh nhẹ giọng thúc giục, Khương Tri chậm rãi đi lên, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, cả người dán sát vào tấm lưng cứng rắn của anh, sau đó Tống Duẫn Hành đứng thẳng người dậy vững vàng cõng cô đi về phía trước.



Đây là lần đầu tiên gần sát anh đến như vậy, tim Khương Tri đập loạn nhịp, trong khoang mũi đều là mùi hương bạc hà mát lạnh của anh.



Mỗi bước đi nặng nề của anh mang đến cho cô cảm giác vô cùng an tâm.



Yên tĩnh hơn nửa ngày, Tống Duẫn Hành mới chậm rãi lên tiếng: "Vợ à, em nhẹ quá."



Cô không chỉ nhìn gầy thôi, mà lúc này cõng cô cũng thấy chẳng có một chút trọng lượng gì.



Người trên lưng không lên tiếng nhưng Tống Duẫn Hành có thể cảm nhận được, cô đang nghiêng đầu, chiếc cằm thon gầy tì lên bả vai anh, cả người mềm mại dựa vào người anh.



Tống Duẫn Hành ngây ngốc, giọng nói tự giác hạ thấp: "Vợ, em ngủ rồi sao?"



Sau đó bên tai truyền tới giọng nói dịu dàng mềm mỏng của cô. "Không có mà, em đang nghe anh nói chuyện."



Tống Duẫn Hành nghe xong khẽ cười một tiếng, bờ vai hơi cử động khiến cho đầu vai cứng rắn đụng trúng cằm cô, Khương Tri cau mày, xoa xoa cằm lẩm bẩm: "Cứng quá đi."



Tống Duẫn Hành hơi nghiêng đầu nhìn cô, lập tức không dám lộn xộn nữa, nhưng vẫn xấu xa trêu cô: "Còn có chỗ khác cứng rắn hơn nữa, có muốn thử không?" (Sun: Khoan! Tôi đang trong thời gian thanh lọc trí não =)))))))



Khương Tri nghi hoặc, vô thức hỏi lại: "Thử cái gì?"



Lần này cô gái nhỏ đúng thật là không hiểu ý của anh, Tống Duẫn Hành bật cười: "Sau này em sẽ biết."



Tống Duẫn Hành cõng Khương Tri suốt quãng đường trở về nơi ở, khi tới gần cổng, Khương Tri vỗ vai người nào đó ra hiệu muốn xuống, nếu như để cô giáo và ông nội Tống nhìn thấy sẽ không tốt.




Tâm trạng Tống Duẫn Hành hơi xúc động, cọ nhẹ lên cái mũi của cô, dịu dàng nói ra: "Được được được, nhất định sẽ chú ý an toàn."



"Em cứ thế này, anh thật sự chỉ muốn bắt nạt em."



Đôi mắt dài của người đàn ông yên lặng nhìn cô, ánh mắt sáng rực, trong đôi mắt đen sâu hun hút còn ẩn chứa ý tứ khác.



Lần này Khương Tri không dám nói tiếp nữa, đôi môi hồng mím lại, đôi mắt bất an chớp chớp hai cái.



Cuối cùng Tống Duẫn Hành cũng chịu đi, Khương Tri mang theo tâm trạng buồn bã quay về, vừa lên lầu liền thấy Tống Duẫn Thư từ trong phòng đi ra.



"Cô giáo Tống." Khương Tri ngước mắt, nhẹ giọng chào hói cô ấy.



Vừa nãy để ý thấy tiểu nha đầu đi ra ngoài, vừa quay về đã cụp mắt ủ rũ, Tống Duẫn Thư hơn nửa phần đã đoán được nguyên nhân, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền muộn. Đối tượng yêu đương của Khương Tri lại là cậu em trai của cô, dù sao cũng vẫn tốt hơn là người ngoài, nghĩ như vậy. Tống Duẫn Thư mới thấy lòng mình dễ chịu một chút.



Tống Duẫn Thư và Khương Tri sống chung với nhau sáu năm, tâm tư tiểu nha đầu đơn thuần, căn bản không phải là đối thủ của con hồ ly một bụng đen tối Tống Duẫn Hành kia.



Mặc dù Tống Duẫn Thư không biết Duẫn Hành bắt đầu có ý đồ xấu với Khương Tri từ khi nào, nhưng nha đầu Khương Tri này hoàn toàn xứng đôi với cậu ta.



Tống Duẫn Thư hiểu rõ Khương Tri bao nhiêu, thì cũ



Mấy năm trước, Tống Duẫn Thư dạy học ở trường trung học trên trấn Thủy Quang, thời gian đó tình trạng thân thể của cô luôn không tốt, lại cộng thêm tình hình thời tiết khắc nghiệt.



Đêm đó Tống Duẫn Thư tan tầm trở về, đường núi sau khi tuyết rơi rất trơn, Tống Duẫn Thư bước hụt một bước, lập tức ngã lăn đến giữa sườn núi, nhờ có dân làng đi ngang phát hiện, cõng cô về nhà.



Hôm ấy là thứ sáu, sau khi Khương Tri tan học về nhà, cô gái nhỏ lấy rất nhiều bánh bao và trứng gà ở nhà, muốn mang đến cho cô. Khương Tri vừa vào cửa đã thấy Tống Duẫn Thư sắc mặt tái nhợt đang bôi thuốc lên vết thương.



Mặc cho Tống Duẫn Thư nói không có việc gì, nhưng Khương Tri nhìn vết thương đã chảy máu của cô thì lo đến mức khóc thành tiếng.



Bác sĩ ở trấn Thủy Quang đều sống dưới chân núi, mà trời đã ráng chiều rồi, đường núi khó đi, nên Tống Duẫn Thư không thể là gì hơn ngoài việc lấy thuốc giảm đau trong tủ ra uống.