Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động
Chương 24 :
Ngày đăng: 11:55 30/04/20
Ngã bị thương không phải là chuyện nhỏ, Khương Tri để đồ xuống rồi chạy ra ngoài như một làn khói.
Tống Duẫn Thư vẫn nhớ như in tình hình thời tiết đêm đó khắc nghiệt như thế nào, gió thổi mạnh, hai cánh cửa sổ rung lên sắp vỡ, cô cho rằng Khương Tri đã trở về nhà. Hai tiếng sau, bên ngoài có người gõ cửa, lúc Duẫn Thư nhìn thấy người đứng bên ngoài là bác sĩ Lương, trong lòng chấn động.
Bác sĩ Lương đã hơn sáu mươi tuổi, bình thường sống dưới chân núi, đã trễ thế này mà ông lão còn một mình lên núi, trong ngực ôm theo cả hộp thuốc cấp cứu, cả người lạnh run cầm cập.
Tống Duẫn Thư vội vàng đỡ ông vào nhà, rồi gấp gáp tìm kiếm bóng dáng của Khương Tri, quả nhiên, sau lưng ông cụ là một cô gái nhỏ mặc quần áo áo mùa đông đơn bạc, đầu đầy mồ hôi theo sát phía sau. Hai má Khương Tri đỏ ứng bất thường, giống như đã tốn rất nhiều sức lực, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng gấp gáp.
Bác sĩ Lương đã lớn tuổi, còn có chút lãng tai, Khương Tri vội vội vàng vàng ghé sát lại gần tai ông nói to: "Ông Lương ơi, cô giáo Tống bị thương rất nặng, ông tranh thủ thời gian xem giúp cô giáo với ạ."
Tống Duẫn Thư lúc này mới kịp phản ứng, hai tiếng đồng hồ Khương Tri căn bản không phải là về nhà, mà giúp cô ấy xuống núi tìm bác sĩ, nhìn khuôn mặt Khương Tri bị lạnh cóng đến đỏ bừng, hốc mắt Tống Duẫn Thư nóng lên, đáy lòng chua xót.
Sau khi bác sĩ Lương kiểm tra, mới phát hiện cổ chân của Tống Duẫn Thư bị trật khớp, thế là giúp cô ấy nắn lại chân, rồi tiến hành băng bó đơn giản lại chỗ vết thương bị rách da.
Ông cụ vừa ngồi giúp Tống Duẫn Thư xử lý vết thương, vừa nói lan man, cảm thán: "Đứa nhỏ Khương Tri này, sức lực nhiều khó tin."
"Bộ xương già cỗi này của tôi căn bản không lên được núi, may mắn trong nhà có một chiếc xe đạp."
Tống Duẫn Thư sửng sốt: "Con bé đạp xe chở ông đi ạ?"
Ông cụ lắc đầu, đường núi quá trơn: "Cô giáo cũng biết tôi đi đứng không tiện, Khương Tri đẩy tôi cả quãng đường lên núi, trên đường đi cả hai còn té ngã, bộ xương già này của tôi suýt chút nữa cũng bị vỡ tan thành từng mảnh rồi."
Một già một trẻ cứ như vậy "lần mò sờ soạng" đi lên trên núi, nghĩ tới đã muốn rơi nước mắt. Cũng may bác sĩ Lương khá gầy, bằng không với thân hình nhỏ bé của Khương Tri thì không thể nào đẩy nổi ông và chiếc xe đạp cũ nát kia.
Ông lão vẫn còn đang luôn miệng nói chuyện, hốc mắt Tống Duẫn Thư đã cay xè. Vừa rồi chân bị thương như vậy mà cô cũng không khóc, nhưng lúc này nước mắt nóng hổi đã trào ra.
Bởi vì đường đi về quá xa, sau khi xử lý tốt vết thương cho Tống Duẫn Thư, bác sĩ Lương đành ngủ lại ở ủy ban của thôn gần đó một đêm.
Tống Duẫn Hành còn đang suy nghĩ xem có thiếu thứ gì nữa hay không, anh chỉ sợ không đủ, nghe vậy thì "ừ" một tiếng.
Khương Tri lập tức sầm mặt, cô chỉ đi học thôi mà sao lại giống như dọn nhà thế này. Nhìn trong số đồ mỹ phẩm còn có một chiếc hộp màu hồng nhạt được đóng gói tỉ mỉ, Khương Tri tò mò cầm lên xem mới nhìn rõ đây đều là băng vệ sinh. Khương Tri đỏ mặt, sao anh còn mua cả những thứ đồ như thế này chứ.
Tống Duẫn Hành sờ mũi, nhắc tài xế chuyển những vali này lên xe.
Trước đó anh đã hỏi qua Vu Tử Kính, con gái lên đại học thì mỹ phẩm dưỡng da là rất cần thiết. Anh suy nghĩ kỹ một chút, da của vợ mình rất đẹp, mặc dù không cần dùng đến, nhưng người khác có thì vợ anh nhất định cũng không thể thiếu.
Phòng ký túc ở trường đại học khá nhỏ, nếu vác cả năm chiếc vali này vào thì bạn cùng phòng chắc chắn sẽ ném cô ra ngoài mất. Khương Tri chỉ lấy chút quần áo, chất đầy một cái vali là đủ rồi, những thứ đồ khác, Tống Duẫn Hành không có cách nào ngoài việc sai người đưa về nhà của anh. Người nào đó tin chắc rằng, một ngày nào đó vợ anh sẽ đến ở cùng anh.
-
Trên đường đến trường, Tống Duẫn Hành vẫn tiếp tục kiên trì tuyên truyền cho Khương Tri, ở bên ngoài trường có rất nhiều điểm tốt. Đặc biệt nơi ở hiện tại của anh là căn hộ cao cấp, phong cảnh đẹp, cơ sở vật chất hiện đại, giao thông thuận tiện, v.v...
Tống Duẫn Hành nói rất hăng say, muốn ám chỉ với vợ về chuyện ở chung.
Khương Tri nghe, luôn cảm thấy anh giống như là trung tâm môi giới nhà đất vậy, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: "Em suy nghĩ thêm chút đã."
Cô dịu dàng nói ra một câu, Tống Duẫn Hành lập tức không biết phải nói gì nữa. Với tính cách của Khương Tri, từ từ thêm mấy hôm nha đầu này nhất định sẽ đồng ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú già: Mỗi ngày thức dậy đều phải thở dài một tiếng trước, vợ ơi vợ à,ai tới ở chung với anh đi.
Chương kế tiếp sáu ngàn chữ, tung đường nữa nha!!!
(Nội tâm của Sun: 6 ngàn chữ là muốn giết tôi hay gì?)