Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động
Chương 25 :
Ngày đăng: 11:55 30/04/20
Edit: Hướng Dương
Ánh nắng chói chang của tháng chín, rất nhiều sinh viên tình nguyện tập hợp trước cổng trường Đại học A, phần lớn đều là các đàn anh đàn chị năm 3. Bao nhiêu năm mới quay trở lại trường cũ, Tống Duẫn Hành không kìm được cảm thán, không ngờ nhiều năm sau, vợ của mình lại học cùng trường với mình.
Tống Duẫn Hành kéo vali hành lý, dắt tay Khương Tri tiến lên phía trước, một tình nguyện viên nhiệt tình tới đưa cho bọn họ một tấm bản đồ Đại học A, Khương Tri lễ phép nhận lấy, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Tình nguyện viên nhìn có lẽ là đàn anh năm hai, vừa thấy dáng vẻ của Khương Tri đã đoán được là sinh viên mới, cô trông vô cùng xinh đẹp, ngoại hình cực kỳ nổi bật giữa một nhóm sinh viên mới nhập trường.
Đàn anh tưởng rằng Tống Duẫn Hành là anh trai của cô, liền dò hỏi bọn họ có muốn được dẫn đi thăm quan trường không. Khương Tri còn chưa kịp từ chối, Tống Duẫn Hành ở bên cạnh liếc mắt một cái, cất giọng lười nhác: "Cảm ơn, không cần."
Nói xong, nắm tay Khương Tri bỏ đi.
Giữa đám đông ồn ào, Tống Duẫn Hành một thân âu phục có vẻ đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác. Người đàn ông thân hình cao lớn hiên ngang, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, chỉ nhìn vẻ bề ngoài đã cảm nhận được khí chất trầm ổn lạnh lùng. Tống Duẫn Hành nắm tay Khương Tri đi thẳng, hấp dẫn ánh nhìn của không ít người. Khương Tri được anh dắt đi, thỉnh thoảng cúi đầu liếc nhìn bản đồ, làm quen với môi trường ở Đại học A.
Đến khoa của mình báo danh, Khương Tri cần điền thông tin cá nhân, đàn chị hỗ trợ tiện tay đưa giấy bút cho cô, Tống Duẫn Hành đi lấy đồ dùng học quân sự cho cô. Anh vừa rời đi, đàn chị đã không kìm được lòng hiếu kỳ, khẽ hỏi: "Em gái, người vừa rồi là đàn anh hay là anh trai của em thế?"
Ngoại hình của người đó trông rất trẻ, ngũ quan tinh tế, quan trọng là da cực kỳ đẹp, dáng người trông như đàn anh năm 3, năm 4 trong trường, nhưng lại ăn mặc nghiêm chỉnh, không giống sinh viên lắm.
Khương Tri cẩn thận điền giấy rồi đưa cho đàn chị khóa trên, ngại ngùng cười, "Anh ấy là bạn trai em."
Cô gái trước mặt nói rất nghiêm túc, hàng mi vừa cong vừa dài chớp chớp, nghe nói là bạn trai, sau khi có chút ngạc nhiên thì đàn chị thất vọng "Ồ" một tiếng.
Đúng lúc Tống Duẫn Hành cầm đồ dùng học quân sự đi tới, câu nói "Anh ấy là bạn trai em" của Khương Tri, bay vào tai anh không thiếu một chữ. Anh nghe xong khóe môi không kìm được cong lên, kéo vali hành lý đi tới bên cạnh Khương Tri, cầm tay cô, khẽ cười nói: "Đi thôi, vợ nhỏ."
Người xung quanh không nhiều, chỉ có mình cô đến báo danh chuyên ngành tiếng Trung. Giọng điệu sung sướng của Tống Duẫn Hành không lớn không nhỏ, những người bên cạnh bọn họ đều có thể nghe thấy,
Có loại con gái nào mà Tống Duẫn Hành chưa từng gặp qua, vừa nãy lúc giúp Khương Tri thu dọn hành lý, bạn cùng phòng của cô liên tục nhìn anh chằm chằm, cô ta cho rằng bản thân che giấu rất tốt. Tống Duẫn Hành bị cô ta nhìn chăm chú tới mức không chịu nổi, vừa quay đầu lại nhìn một cái, quả nhiên cô nàng đó đã đỏ bừng mặt vội vàng quay đầu đi.
Nghĩ đến cô gái vừa rồi, Tống Duẫn Hành luôn cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu đó, chỉ là nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra được.
Khương Tri không nói nữa, ngoan ngoãn để anh dắt tay đi, giữa đám đông qua lại, hai người mười ngón tay đan chặt, vừa nhìn đã biết là cặp đôi yêu đương, hấp dẫn không ít ánh nhìn.
-
Cơm ở nhà ăn của Đại học A không tệ, hồi còn đi học Tống Duẫn Hành không trọ trong trường, trong ba năm học đại học số lần tới nhà ăn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì sinh viên đều có một tấm thẻ, tiền ăn nạp hết vào thẻ này, Khương Tri chỉ nhờ đàn chị khóa trên nạp có 100 đồng, Tống Duẫn Hành cảm thấy không đủ, lo Khương Tri ở trường nhịn ăn nhịn mặc nên đã lén nạp thêm mấy ngàn tệ vào.
Sau khi Khương Tri biết được, bị khí chất đại gia của anh dọa cho phát sợ, Tống đại ca đã tốn nhiều tiền cho cô lắm rồi, hiện tại cô có tiền nhuận bút của mình, không cần anh nhọc lòng như vậy.
Khương Tri bê một bát canh đặt trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Sau này anh đừng đưa tiền cho em nữa."
Tống Duẫn Hành nhíu mày: "Tiền anh kiếm được, em không dùng thì ai dùng?"
Mặt Khương Tri đỏ lên. "Tự em có tiền, nhiều quá dùng mãi không hết."
Khóe môi Tống Duẫn Hành cong lên, đại khái cũng đoán ra Khương Tri dè dặt, cô gái nhỏ dùng tiền của anh luôn cảm thấy có gánh nặng, anh liền dịu dàng an ủi: "Vậy coi như anh gửi tiền ở chỗ em, sau này em nuôi anh."
Khương Tri: "............."
-