Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 111 : Bước ngoặt (hạ)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Suất suất suất đi không lâu, Thủy Tiên hòa thượng lại bị lão bà hắn gọi.



Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri dạo quanh một lát rồi cũng out.



Vốn vào game là để gặp đối phương, giờ đối phương ở ngay cạnh…. Muốn nói chuyện hay nhìn mặt không thành vấn đề.



Kiều Dĩ Hàng nhàm chán lên mạng tìm tên mình, quả nhiên hiện ra tin tức tai nạn xe. Hắn lại dạo trên diễn đàn, phát hiện tin hắn và Bát Quái tiểu tử nhập viện là hai topic được chú ý nhất hiện giờ, ngoài ra còn có cả topic cầu phúc cho bọn họ. Nhưng không khí trong hai topic hoàn toàn khác nhau.



Các bài post cầu phúc cho hắn tràn ngập màu phấn hồng bi thương. Từng lời từng lời đều là những lời chúc phúc, khiến cho hắn ấm lòng.



Mà trong topic của Bát Quái tiểu tử, đại khái fan đã trải qua quá nhiều đau thương cùng đả kích, tâm lý đã vô cùng mạnh mẽ. Rất nhiều người còn chào hỏi, trò chuyện như kiểu “Ta lại tới nữa nè“, “Chúng ta lại thấy mặt rồi“, “Nói tiếp đề tài lần trước đi“,… rồi còn có rất nhiều hình ảnh phù chú, nước thánh, thập tự giá, bên cạnh còn phối hợp “Ác linh mau cút“,vv..



Tóm lại, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đây chính là cuộc so đấu giữa các môn phái, đôi lúc còn thấy cả thần thoại Hy Lạp ló mặt ra.



Hắn đọc vài trang, cuối cùng nhịn hết nổi nhìn sang Trương Tri.



Trương Tri đang đeo tai nghe, chuyên chú xem bài giảng qua mạng.



Kiều Dĩ Hàng nhớ hắn từng nói quyết định bắt đầu học từ xa, chẳng trách công việc của hắn bận rộn đến thế. Ngược lại, vì bị thương ở trán, bản thân lại nhàn rỗi nửa tháng.



Di động ở đầu giường đột nhiên đổ chuông, ca khúc “Sinh ra để yêu ngươi“ giữa không gian yên tĩnh làm hắn giật mình.



Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng đặt máy tính sang bên, nhận điện thoại rồi quay đầu hướng Trương Tri ra hiệu cứ tiếp tục.



Đầu kia, Trầm Thận Nguyên cả kinh kêu lên: “Tỷ, ngươi phải nằm viện rồi!“



Kiều Dĩ Hàng lạnh như băng đáp: “Tỷ ngươi là ai, ta không biết.“



Trầm Thận Nguyên sửa lời: “Sư huynh, ngươi không sao chứ?“



“Còn đang nằm viện.“



“Có nặng không? Có phải dùng máy trợ thở không a?“



“Ngươi cảm thấy ta có thể nhét di động vào mặt nạ để nói chuyện với ngươi sao?“



“Không phải dùng máy trợ thở là tốt rồi.“ Trầm Thận Nguyên thở phào nhẹ nhõm.



Kiều Dĩ Hàng: “…“



Máy trợ thở là tiêu chuẩn duy nhất để Trầm Thận Nguyên phán đoán bệnh tình có nghiêm trọng hay không sao?



Trầm Thận Nguyên ngẫm lại vẫn lo lắng: “Nếu không ta đến thăm ngươi nhé? Muốn ăn gì? Ta mang bữa khuya đến nhé?“



Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri ngồi cạnh, vội vàng đáp: “Không cần! Muộn quá rồi, ta sắp đi ngủ.“




Kiều Dĩ Hàng tươi cười nhìn hắn: “Cuối cùng ngươi cũng tới.“



Trầm Thận Nguyên thụ sủng nhược kinh: “Sư huynh đợi ta lâu rồi sao?“



“Đương nhiên.“ Kiều Dĩ Hàng nhìn túi đồ trong tay hắn, “Từ sáng đến giờ còn chưa ăn gì, sắp chết đói rồi!“



“…“



Mở pizza ra, Trầm Thận Nguyên đang định lấy một miếng thì Kiều Dĩ Hàng đã nhanh tay cầm lấy cả hộp, “Ngươi ăn sáng rồi chứ? Ta không khách khí đâu, cảm ơn nha.“



“Sư huynh, thực ra sáng nay ta chưa ăn.“ Trầm Thận Nguyên nhìn chằm chằm hộp pizza.



“Nếu thế,..“ Kiều Dĩ Hàng nghĩ chút rồi tiếp, “Nhẫn nại một lúc nữa, ta mời ngươi ăn.“



“Mời ăn.“Trầm Thận Nguyên sửng sốt.



Kiều Dĩ Hàng gật đầu: “Cơm trưa của bệnh viện ta nhường ngươi.“



Trầm Thận Nguyên: “…“



Đợi đến giờ ăn cơm là một chuyện vô cùng buồn chán.



Trầm Thận Nguyên đành nói chuyện phiếm giết thời gian… và nước miếng. “Nghe nói Liên đạo định quay phần của Đại Thần trước.“



Kiều Dĩ Hàng sờ vết thương trên trán: “Khi nào bác sỹ cho ta xuất viện thì ta về quay luôn.“



“Nhưng miệng vết thương của ngươi…“



“Dùng tóc mái che khuất là được.“ Kiều Dĩ Hàng gạt gạt tóc mái sang hướng vết thương, “Ta thử nhìn gương rồi, có thể che được.“



Trầm Thận Nguyên cảm khái: “Sư huynh, ngươi thực nỗ lực.“



Động tác của Kiều Dĩ Hàng khựng lại chút nhưng rồi hắn rất nhanh nuốt pizza xuống: “Đây là cơ hội cuối cùng ta cho bản thân.“



“Cơ hội cuối cùng?“ Trầm Thận Nguyên mờ mịt.



“Nếu làm việc cùng Liên Giác Tu cũng không khá được, sau này ta sẽ không đóng phim nữa.“ Kiều Dĩ Hàng nói, “Không nhận bất kỳ bộ phim nào hết, chỉ chuyên tâm ca hát thôi.“



Trầm Thận Nguyên: “Rất nhiều diễn viên có thực lực đều nhờ vào diễn nhiều.“



“Nhưng ta không muốn phá hỏng nhiều phim đến vậy. Cơ hội nên được lưu cho người có thiên phú.“ Kiều Dĩ Hàng dừng chút, “Hơn nữa, quan trọng là kinh nghiệm hợp tác với Liên Giác Tu, trải qua một lần cũng đủ để “hưởng dụng“ cả đời rồi.“



Trương Tri vừa vặn đẩy cửa bước vào.