Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 112 : Tương lai tươi sáng (thượng)
Ngày đăng: 16:33 19/04/20
Thấy Trương Tri bước vào, phản ứng đầu tiên của Kiều Dĩ Hàng là trợn tròn mắt, trong lòng chột dạ, không nhịn được mà liếc trộm Trầm Thận Nguyên. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ quan hệ giữa hắn và Trương Tri cộng tác ở công ty đĩa nhạc, không tính thân thiết. Sự xuất hiện của Trương Tri ở đây khó tránh khiến người khác nghĩ nhiều.
Trầm Thận Nguyên cũng sửng sốt nhưng rồi rất nhanh đứng dậy: “Trương.. Trương tổng giám cũng đến thăm tù à?“ Dù biết hắn là Chiến Hồn Vô Cực nhưng lần đầu gặp mặt trong hiện thực rất khó đem hình tượng hai người liên tưởng, đừng nói là gọi tên.
Lời vừa thốt ra, cả ba người ở đây đều 囧.
Trầm Thận Nguyên xấu hổ muốn đào hố chui xuống. Tất cả là do chức danh tổng giám kia làm hắn liên tưởng đến ngục giam, cuối cùng thuận miệng nói ra câu kia.
Kiều Dĩ Hàng cười giải vây: “Thực ra bị bệnh cũng chẳng khác vào tù lắm.“
Trầm Thận Nguyên nghĩ chút rồi quyết định giải thích: “Sư huynh, ta không có ý trù ẻo ngươi đâu.“
Kiều Dĩ Hàng gật đầu: “Ta biết, kiểu nói bóng gió tinh diệu này ngươi có muốn cũng không nghĩ ra được.“
“…“ Trầm Thận Nguyên cẩn thận ngẫm lại câu này. Sao nghe không đơn giản chút nào nhỉ?
Trương Tri xách theo một túi đồ lớn, yên lặng tới cạnh giường rồi lôi từng thứ ra.
Sushi, cá om dưa, bò bít tết, pizza… Đồ ăn các nước tề tụ đầy đủ khiến mắt Kiều Dĩ Hàng có điểm mệt. Chắc chắn hắn tới để phá rối! Nhiều món thế này, trừ phi Trầm Thận Nguyên ngu ngốc mới không thấy được điểm bất thường. Hắn khóc không ra nước mắt.
Trầm Thận Nguyên vui vẻ: “Trương tổng giám thật chu đáo. Sợ sư huynh không thích liền mua thật nhiều loại đồ ăn.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng cười khan, “Đúng thế, Trương tổng giám, thực phiền ngài quá?“
Trương Tri nhướn mày: “Giữa chúng ta còn cần xấu hổ ngượng ngùng làm gì?“
“Cũng đúng. Ở công ty đĩa đã được ngài chiếu cố rồi.“ Kiều Dĩ Hàng vừa nói vừa xoay người, đưa lưng về phía Trầm Thận Nguyên, hướng Trương Tri hung hăng chớp mắt.
Trương Tri nâng tay, nhẹ nhành sờ mặt hắn, cười nhẹ: “Làm sao nhăn nhó vậy?“
Kiều Dĩ Hàng đông cứng.
Trong lúc đó, Trầm Thận Nguyên lại chẳng để ý đến hành vi bất thường của hai người này, mắt sáng lên chăm chú nhìn đống đồ ăn để đầu giường.
Dù từ lúc vào đến giờ Trương Tri không nói gì nhưng Kiều Dĩ Hàng có thể cảm thấy áp lực vô hình từ người hắn truyền tới. Hai mươi tuổi là thời kỳ chẳng thể dự đoán trước, tính trẻ con và sự chững chạc như hai đầu dây giằng co, chẳng ai biết kích thích một chút có thể khiến hắn làm ra chuyện động trời gì. Cứ xem vụ cưỡng hôn đêm sinh nhật cùng biểu hiện hôm nay của hắn là biết.
Nghĩ tới số lần bị hôn ngày càng tăng cộng thêm phản ứng bản thân ngày càng bình tĩnh, Kiều Dĩ Hàng bi ai phát hiện biểu hiện sa đọa của hắn đã rõ mười mươi rồi.
Kiều Dĩ Hàng quyết định bảo trì khoảng cách cùng Trầm Thận Nguyên, tốt nhất làm hắn rút lui trước khi Trương Tri kịp phát điên.
“Sư đệ à!“ Có ý đuổi người, Kiều Dĩ Hàng lập tức trưng ra vẻ mặt ôn hòa, đưa pizza Trương Tri đem tới cho hắn, “Vừa rồi ngươi nói chưa ăn sáng đúng không?“
Trầm Thận Nguyên thụ sủng nhược kinh*, mang theo vài phần không tin hỏi lại: “Cho ta sao?“
(*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
Kiều Dĩ Hàng: “Ta nghe nói gần đây lịch của ngươi rất chặt, cần ăn nhiều chút để bổ sung thể lực nha.“
“Được.“ Trầm Thận Nguyên ôm pizza cùng cá sốt dưa đi hai bước, “Còn Trương tổng giám?“
“Ta còn có việc cùng Kiều Dĩ Hàng thương lượng.“ Trương Tri nhìn Kiều Dĩ Hàng, trong mắt lóe lên vẻ u lãnh.
Kiều Dĩ Hàng dùng chân kéo thùng rác dưới giường ra, vứt bã kẹo cao su.
“Tốt rồi.“ Trầm Thận Nguyên quay sang Kiều Dĩ Hàng, “Tỷ, ta đây đi trước.“
“Tỷ?“ Trương Tri mãn cảm bắt được từ mấu chốt này.
Trầm Thận Nguyên nhìn Kiều Dĩ Hàng: “Tỷ phu còn chưa biết sao?“ Có chữ “tỷ“ mở đường, “tỷ phu“ cũng không khó gọi.
Trương Tri nhíu mày, trong đầu hiện ra một đáp án khó tin: “Ngươi là Đại Hồ?“
Trầm Thận Nguyên chân chó cười đáp: “Tỷ phu.“
…
Không thể phủ nhận, uy lực hai chữ này tương đối lớn.
Tỷ như vẻ mặt Trương Tri giờ phút này cùng lúc mới đến hoàn toàn khác biệt, đôi mắt hấp háy cười, chỉ kém tuyên chiếu ban thưởng!
Nhắc tới game, Trầm Thận Nguyên thuận miệng nói: “Gần đây tỷ phu ít login a.“
“Ừm, bận quá.“ Trương Tri nghĩ tới chuyện luôn canh cánh trong lòng, “Ngươi biết ai là Đại Dương không?“
“Biết a.“ Trầm Thận Nguyên đang định trả lời thì Kiều Dĩ Hàng xốc chăn, lộ đầu ra, “Sư đệ, chẳng phải ngươi nói cần phải đi sao?“
Trầm Thận Nguyên bừng tỉnh: “A, đúng thế, ta phải đi rồi. Tỷ, lần sau gặp.“ Nhưng câu tiếp theo lại tha trở về, “Tỷ phu, Đại Dương chính là ta. Lần sau login nhớ thêm bạn nha.“
“Nga.. chính là ngươi à~.“ Trương Tri kéo dài âm, nhìn không ra biểu cảm gì.
Trầm Thận Nguyên cảm giác câu này của hắn còn ẩn ý gì đó vì vẻ mặt Trương Tri thoáng cái u ám nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều không hiểu bản thân đắc tội người này lúc nào. Trên thực tế, ngay cả cơ hội hắn cũng không có, đã được gặp lần nào đâu.
Kiều Dĩ Hàng nhớ tới lần Trương Tri dùng nick hắn vào game, vết thương trên trán ẩn ẩn đau: “Ngươi về trước đi. Ta muốn nghỉ.“
“Ừm.“ Trầm Thận Nguyên nhìn Trương Tri, “Tỷ phu không đi sao?“
“Ta ở lại với tỷ ngươi.“ Trương Tri thản nhiên đáp.
“Tốt. Vậy gặp lại sau.“
Trầm Thận Nguyên êm đẹp rời đi, Trương Tri chẳng nói câu nào nhưng khi quay đầu nhìn Kiều Dĩ Hàng, ánh mắt mang theo mùi nguy hiểm.
Kiều Dĩ Hàng ngồi dậy, ánh mắt nhìn hắn cũng không quá.. ôn nhu.