Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 124 : Ai kiên quyết hơn (thượng)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


EF, phòng tổng giám chế tác.



Thư ký bưng cà phê cùng sandwhich gõ cửa tiến vào: “Trương tổng, bữa khuya tới.“



Trương Tri vùi đầu trong đống tài liệu, không ngẩng đầu: “Mấy giờ rồi?“



“Sắp nửa đêm rồi.“ Thư ký lôi dầu gió ra xoa vài giọt lên thái dương. Sau khi Tương Tu Văn đến EF làm cố vấn, nàng chẳng thể sáng đi làm chiều tan ca mà đổi thành làm thêm giờ vô thời hạn. Phí tăng ca giống như cao ốc ngày càng vươn lên trời nhưng chẳng vui vẻ gì cả. Sáng nay nàng soi gương phát hiện bản thân mọc thêm ba cây tóc bạc, khóe mắt thêm một nếp nhăn. Cứ thế này sớm muộn gì nàng cũng biến thành bà già 26 tuổi.



…………..Phải tự cứu mình!



Nàng thấy Trương Tri vẫn còn cắm cúi phấn đấu với báo cáo, thử dò xét: “Trương tổng giám còn chưa tan ca sao?“



Trả lời nàng là một xập số liệu: “Chuyển thành biểu đồ.“



Thư ký im lặng nhận mệnh: “Biểu đồ cột hay biểu đồ đường?“



Trương Tri ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Cả hai.“



Thư ký bất đắc dĩ chậm rãi lê chân ra ngoài, gần đến cửa vẫn còn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Trương tổng giám thực sự không sớm tan ca sao?“



Trương Tri tức giận trừng nàng.



Thư ký thở dài, đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe Trương Tri đột nhiên hỏi: “Hôm nay mùng mấy?“



“Mười lăm, sắp sang ngày mười sáu rồi.“



Rầm!



Ghế dựa đập mạnh vào phiến cửa sổ thủy tinh đằng sau. Trương Tri đứng bật dậy, lao tới trước.



Thư ký hai mắt sáng ngời nhìn hắn: “Tan ca rồi?“



“Giúp ta đặt bó hoa hồng… không, hoa bình thường cũng được. Còn có bánh ngọt.“ Trương Tri nhìn đồng hồ đeo tay, ghé vào ban thư ký, viết nhanh địa chỉ, “Trước mười hai giờ đưa đến chỗ này.“



Thư ký giật mình: “Trước mười hai giờ?“



“Trả giá gấp đôi, gấp ba không được thì gấp năm. Ngươi xem rồi làm đi.“



Thư ký luống cuống tay chân, bắt đầu gọi cho các tiệm hoa cùng nhà hàng lớn.




Hắn không khỏi lo lắng nhìn Kiều Dĩ Hàng, trong lòng buồn bã, âm thầm tính toán chốc nữa gọi điện lý giải với lão hồ ly sự tình hôm nay thế nào. Vô luận ra sao, nhất quyết không thể để hắn duỗi ma trảo đụng tới Kiều Dĩ Hàng.



Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt hắn, Kiều Dĩ Hàng quay đầu. Chạm tới gương mặt thân quen, vẻ mặt thân quen, ánh mắt thân quen này, mọi lo âu vô cớ đột nhiên tan biến sạch, nước suối hạnh phúc chậm rãi rót đầy trái tim hắn.



Kỳ thật trên đường tới đây, hắn đã nhận mệnh cùng giác ngộ rồi. Tình cảm cùng cảm giác đã bị người ảnh hưởng đến mức này rồi, nếu còn tiếp tục lừa mình dối người nữa thì chẳng khác nào hoàng đế ngu xuẩn mặc quần áo mới*.



(*truyện bộ quần áo mới của hoàng đế ấy, chắc bạn nào cũng đã từng đọc)



Chỉ là ý định cùng giác ngộ này mới ra lò, còn chưa kịp hạ nhiệt độ cẩn thận suy xét thì chuyện đã vượt ra ngoài dự tính. Loại cảm giác này thực không xong.



Vì hắn cảm thấy trong lòng mình một cỗ xung động, vọt tới đỉnh đầu, thậm chí khống chế cả đầu óc cùng miệng lưỡi hắn.



“Nếu chỉ là đại biểu,” Kiều Dĩ Hàng nghe được bản thân bị xung động chi phối, nói những lời khiến mọi người trợn mắt há mồm, “Vậy vẫn là để ta tự mình nói với Trương chủ tịch đi.”



Trương Tri nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, nhãn tình như muốn rớt khỏi tròng.



Kiều Dĩ Hàng mới tuyên bố muốn cùng cha hắn nói chuyện. Bàn chuyện? Bàn về tương lai của bọn họ sao?



Đây chẳng phải nghĩa là … Kiều Dĩ Hàng thừa nhận rồi?!



Dù không ngừng hoài nghi mình nghe lầm nhưng ánh mắt cùng khóe môi Trương Tri không ngừng cong lên.



Tương Tu Văn tựa hồ cũng bị bất ngờ, vẻ mặt bình tĩnh cũng xuất hiện tia gợn sóng nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, “Ta sẽ sắp xếp.” Hắn xoay người định nhấn thang máy thì nghe Trương Tri ở nơi nào đắc ý cười: “Tương… cố vấn à! Thang máy hình như bị ngài ra lệnh cho dừng ở tầng trên cùng rồi còn gì.”



Tương Tu Văn xoay người: “Cảm ơn Trương tổng giám đã nhắc nhở.”



Trương Tri thấy hắn không hề xấu hổ bước hướng thang bộ, âm thầm bội phục độ dày da mặt hắn. Nhưng giờ phút này hiển nhiên không cần chú ý người khác, hắn cầm bánh ngọt, áp sát Kiều Dĩ Hàng, cười tủm tỉm: “Lão bà…”



Kiều Dĩ Hàng khẽ nhíu mày: “Ngươi nói cái gì?”



“Sinh nhật vui vẻ!” Trương Tri cúi xuống hôn hắn.



Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ giúp hắn đỡ lấy bánh ngọt.



Trương Tri bẹp một tiếng, hôn lên mặt Kiều Dĩ Hàng.



Thư ký nhìn hai người còn đang đắm chìm trong không gian ngọt ngào, buồn bực nghĩ: đến lúc nào nàng mới có thể về nhà đây?