Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 125 : Ai kiên quyết hơn (trung)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Qua mười hai giờ, thang máy một lần nữa được khởi động.



Trừ vị thư ký được phóng thích về nhà, chẳng ai chú ý cả.



Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng xếp bằng trên đất, dựa vào phiến kính cửa sổ.



Bánh ngọt đặt ở giữa, hai người dùng dĩa chậm rãi ăn từng miếng từng miếng một. Cái bánh này là Kiều Dĩ Hàng mua đại ở cửa hàng gần trường quay. Vì thời gian có hạn nên ngoài bánh ngọt, bọn họ chỉ có hai chén nước lọc.



Kiều Dĩ Hàng vì phải giảm béo nên chỉ ăn vài miếng, Trương Tri thì phụ trách cạo bơ phần bánh của hắn.



“Lỡ như tôi phát phì thì tính sao đây?“ Trương Tri vừa ăn bơ vừa cười hỏi.



Kiều Dĩ Hàng không thèm ngẩng đầu lên: “Đi hút mỡ.“



Trương Tri tức giận: “Anh không thể nói dễ nghe hơn sao?“



Kiều Dĩ Hàng: “Hút mỡ chắc chắn sẽ giảm béo được.“



Trương Tri: “…“



Kiều Dĩ Hàng buông dĩa, nâng tay xem giờ: “Ngồi thêm một lúc nữa là tôi phải đi rồi.“



Trương Tri cau mày: “Nhanh thế sao?“



“Liên đạo diễn chỉ cho có ba giờ nghỉ thôi.“ Kiều Dĩ Hàng nói, “Hai giờ còn phải quay cảnh truy bắt trong đêm.“



“Hai giờ?“ Trương Tri nâng tay sờ quầng thâm dưới mắt Kiều Dĩ Hàng, “Anh nằm nghỉ một lát đi. Đến giờ tôi gọi anh dậy.“



Kiều Dĩ Hàng lắc đầu: “Tôi phải về nhà một lúc.“



“Làm gì?“



“Lấy sổ tiết kiệm.“



“… Anh sợ tôi cầm sổ tiết kiệm chạy trốn?“ Trương Tri thề, nếu Kiều Dĩ Hàng nói phải, hắn sẽ tự tay bóp chết con người này!



Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Nếu sợ cướp, tôi đã sớm cầm theo người, giờ còn về lấy làm gì.“



“Thế đang yên đang lành anh cần sổ tiết kiệm làm gì?“ Trương Tri nhìn hắn hồ nghi.



Kiều Dĩ Hàng nói: “Buổi tối đem ra lau nước miếng.“



Trương Tri chớp chớp mắt: “Nhiều lắm sao?“



Kiều Dĩ Hàng: “Không, chỉ có một quyển thôi.“



Trương Tri: “…“



Kiều Dĩ Hàng đứng dậy, nhìn xe cộ chạy ngang dọc dưới lầu.



Trương Tri nhìn đồng hồ, đứng lên theo: “Tôi đưa anh về nhà.“



“Không cần, tôi gọi taxi là được.“
“Thế nên?“  Trương Tri khẩn trương nhìn hắn. Dù Kiều Dĩ Hàng không cự tuyệt nụ hôn của hắn, lúc nói chuyện với Tương Tu văn hình như đã có ẩn ý chấp nhận  nhưng chưa nghe được chính miệng Kiều Dĩ Hàng nói ra, hắn luôn có cảm giác bất an.



“Vậy nên…“ Kiều Dĩ Hàng chậm rãi giơ tay lên, nhìn ngắm nhẫn một chút rồi mỉm cười, “Tôi miễn cưỡng phối hợp, diễn vai nữ một lần cũng được.“



Ánh mắt Trương Tri tỏa sáng chói lòa: “Làm thế nào bây giờ? Tôi lại muốn hôn anh rồi!“



Kiều Dĩ Hàng cởi dây an toàn, mở cửa ra ngoài: “Đi mua thạch về mà mút.“



Trương Tri thấy hắn xuống xe, liền nhảy vội theo xuống, chống tay lên nóc xe, nhìn theo bóng lưng Kiều Dĩ Hàng: “Được rồi, thế còn chuyện anh cùng cha tôi…“



Kiều Dĩ Hàng quay đầu lại nhún vai nói: “Đợi khi nào vị cố vấn kia hẹn xong thì cho tôi biết.“



“Nhưng mà…“ Trương Tri vô thức không muốn để Kiều Dĩ Hàng đối đầu với cha hắn.



Kiều Dĩ Hàng giơ dấu OK: “Yên tâm, tôi biết chừng mực.“



“…“ hắn sợ là sợ cha hắn không đúng mực a.



Trương Tri nhìn Kiều Dĩ Hàng chậm rãi biến mất sau cửa, lập túc rút di động, bấm một dãy số —



“Ca, ta có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là ngươi có em dâu rồi. Tin xấu là… hắn cũng bố chồng không hợp.“



Trầm Thận Nguyên cuối cùng cũng đến quay.



Theo kịch bản những cảnh này đáng ra phải quay từ trước nhưng do thuê địa điểm rồi sắp xếp thời gian các thứ mà hoãn lại tới giờ.



Cảnh quay được sắp xếp tại quán bar.



Nguyên nhân là do thủ hạ của Dương Cự Sâm cùng thủ hạ của Philips xung đột cuối cùng dẫn tới hai người ra mặt, mâu thuẫn không thể vãn hồi, gây thành án mạng.



Tuy không có cảnh minh xác Philips bị Dương Cự Sâm giết chết nhưng từ biểu cảm của Dương Cự Sâm phải thể hiện được hắn đã giết người cùng sự cố gắng giấu giếm của hắn.



Kiều Dĩ Hàng từng hỏi qua Liên Giác Tu, có thật là Dương Cự Sâm đã giết Philips không.



Liên Giác Tu trả lời, nếu ngay cả ngươi cũng không biết thì chỉ cón cách gọi hồn Philips lên mới biết được thôi.



Đến tột cùng là có hay không?



Khi Kiều Dĩ Hàng nhìn đến Trầm Thận Nguyên diễn Philips, hắn đột nhiên có đáp án.



Có.



Vì khi hắn nhìn thấy một kẻ ăn chơi trác táng kiêu ngạo dám dùng thuốc ngay giữa thanh thiên bạch nhật, hắn cảm thấy tức giận khó kiềm chế được.



Tại khoảnh khắc đó, hắn quên mình là Kiều Dĩ Hàng, cũng quên đối phương là Trầm Thận Nguyên.



Hắn chỉ nhớ rõ, hắn là cảnh sát. Một cảnh sát nằm vùng tên là Dương Cự Sâm.



—-



Bravo, chúc mừng Đại Kiều đã nắm được kỹ thuật diễn xuất thành công.