Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 127 : Cứu binh đến (thượng)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Trương Phục Huân thấy ngực sôi trào một cỗ tức giận hệt như những lần Trương Tri chọc giận hắn nhưng hắn rất nhanh áp chế xuống, chỉ là sắc mặt trầm trọng hơn: “Mồm mép của ngươi không sai. Ta thấy dù không làm nghệ sĩ ngươi cũng không lo đói.“



Đây là uy hiếp trắng trợn.



Hắn lẳng lặng nhìn Kiều Dĩ Hàng, chờ vẻ thất sắc hiện ra.



Nhưng hắn phải thất vọng rồi.



Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Không dựa vào mồm mép, ta cũng không sợ đói.“ Hắn tiến lên hai bước, khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp chỉ còn cái bàn.



Do đang ngồi, Trương Phục Huân bắt buộc phải ngẩng đầu nhìn hắn.



Trương Phục Huân lơ đãng nhích ghế ra sau.



Kiều Dĩ Hàng rút sổ tiết kiệm trong túi ra, mở tờ đầu tiên, giơ ra trước mặt Trương Phục Huân.



Ánh mắt Trương Phục Huân nhìn theo sổ tiết kiệm của hắn nhưng vì động tác Kiều Dĩ Hàng quá nhanh, hắn chỉ thấy một dãy số dài, những thứ khác không thấy rõ.



Kiều Dĩ Hàng: “Ta đã tính rồi, số tiền tiết kiệm này hoàn toàn có thể đủ cho hai người sống cả đời.“ Hắn dừng chút rồi bổ sung thêm, “Kể cả khi không có việc làm.“



Ánh mắt Trương Phục Huân dữ tợn: “Ngươi muốn con ta theo ngươi chịu khổ?“



“Không phải là chịu khổ.“ Kiều Dĩ Hàng lại quơ sổ tiết kiệm ra trước mặt hắn, “Ta cam đoan, ít nhất cũng không phải khổ cực làm việc mười mấy tiếng đồng hồ một ngày như bây giờ.“



Trương Phục Huân lạnh lùng trừng hắn: “Ngươi định để con ta ăn nhuyễn cơm*?“



(ý là có ăn mà không phải làm gì hay nói cách khác là được Đại Kiều bao dưỡng:)))



Kiều Dĩ Hàng: “Không có cơm mềm cơm cứng nào cả? Chỉ là bát cơm của hai người thôi.“



Trương Phục Huân phải đem hết khí lực nắm chặt tay vịn ghế mới miễn cưỡng khống chế bản thân không đập bàn. “Ngươi muốn hắn thành kẻ vô dụng hay sao?“



Kiều Dĩ Hàng chăm chú nói: “Sẽ không. Ta ủng hộ hắn học xong đại học. Sau đó hắn muốn làm gì thì tùy hắn.“ Hắn thấy sắc mặt Trương Phục Huân cực kỳ khó coi, bổ sung một câu hòa hoãn hào khí, “Nếu có thể tiếp tục ở lại EF cũng rất tốt.“



Trương Phục Huân lập tức bác bỏ: “Hắn muốn ở lại Trương thị thì phải nghe theo ta sắp xếp!“



Kiều Dĩ Hàng khẽ nhíu mày: “Không phải kế hoạch nào cũng thu được hiệu quả mong muốn.“
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri đi vào thang máy, đột nhiện gục xuống.



Trương Tri lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn: “Anh sao thế?”



Kiều Dĩ Hàng thở hắt ra.: “Có chút tê chân.”



Trương Tri bật cười: “Biểu hiện lúc nãy của anh rất lợi hại.”



Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu, cảm khái: “Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn tôn lão ái ấu.”



Trương Tri nghĩ chút nói: “Cha tôi chưa già.”



Kiều Dĩ Hàng nhếch miệng: “Cảm ơn. Lòng tôi dễ chịu hơn rồi.”



Trương Tri ghé tới, dùng thanh âm cực kỳ mập mờ khiêu khích: “Được rồi, mới nãy cha tôi nói anh muốn nuôi tôi cả đời?”



Kiều Dĩ Hàng liếc hắn một cái: “Gạt thôi.”



Trương Tri: “Tốt thôi. Tôi nuôi anh cả đời.”



Kiều Dĩ Hàng: “Nuôi như thế nào?”



“Thế nào cũng có thể nuôi.” Trương Tri tính toán, “Tôi đã nghĩ rồi, về Mỹ có thể tìm tạm việc ở đại lý ô tô. Lúc đầu hơi nghèo chút nhưng chờ khi tốt nghiệp rồi, tôi tìm việc khác thu nhập cao hơn thì cuộc sống sẽ ổn thôi.”



Eo hắn bị Kiều Dĩ Hàng ôm lấy.



“Cậu thật sự đã nghĩ cẩn thận rồi?” Giọng Kiều Dĩ Hàng vang lên ngay cạnh tai hắn.



Trương Tri trở tay ôm hắn càng chặt, cười cười dùng trán cọ cọ tóc hắn, “Hình như là tôi theo đuổi anh, những lời này nên để tôi hỏi mới đúng.”



Cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra nhưng vẫn ở tầng cũ.



Thư ký đứng ngoài, trợn mắt nhìn bọn họ.



Trương Tri ấn nút tầng trệt cùng nút đóng cửa, thản nhiên nói với nàng: “Quen đi là được.”